Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 275: Đã Không Phản Kháng Được, Vậy Không Bằng Hãy Hưởng Thụ Quá Trình Này Thật Tốt

Mười một giờ đêm.

Một tiểu khu nào đó.

Long Trạch Vũ mở cửa, liếc mắt nhìn vợ Thẩm Như Sương đang nằm ngửa trên ghế sô pha chơi điện thoại, mặt cô đen thui, hiển nhiên là đang đắp mặt nạ.

Hình ảnh như này hắn đã thấy nhiều lần, đã sớm cảm thấy bình thường.

Trước đây khi nhìn thấy bộ dáng này của cô, hắn sẽ trực tiếp vào phòng ngủ tắm rửa, sau đó xem điện thoại.

Hai người cơ bản không nói chuyện gì nhiều.

Có điều, hôm nay Long Trạch Vũ không trực tiếp về phòng ngủ mà đi tới ghế sô pha ngồi xuống.

Mặc dù hai vợ chồng không có bao nhiêu tình cảm, nhưng dù sao cũng đã sống chung mấy năm, tính tình đối phương như nào, đại khái vẫn biết rõ, thấy Long Trạch Vũ không trực tiếp về phòng ngủ mà đi tới bên cạnh mình ngồi xuống, Thẩm Như Sương liền biết hắn có việc muốn nói với cô, liền trực tiếp hỏi: “Anh có chuyện gì không?”

Long Trạch Vũ nói: “Là có việc muốn nói chuyện với em!”

Thẩm Như Sương đáp: “Có chuyện gì anh cứ nói đi!”

Long Trạch Vũ nói: “Nói như này không tiện, đợi em đắp mặt nạ xong đi.”

Thẩm Như Sương nói: “Vậy anh đợi mấy phút nữa, cũng sắp xong rồi!”

Long Vũ Trạch ừ một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra chơi game.

Rất nhanh sau đó, Thẩm Như Sương đã bỏ mặt nạ ra, đi rửa mặt sạch sẽ, sau đó mới quay lại ghế sô pha ngồi xuống.

Khuôn mặt của cô rất xinh đẹp, nhan sắc so với đại minh tinh như Tiêu Mẫn có lẽ còn kém nửa bậc, nhưng có thể là do xuất thân của cô quá tốt, cộng thêm khí chất bẩm sinh này vào, thế nhưng lại hơn xa Tiêu Mẫn.

Tổng lại, hai người có thể nói là tương xứng nhau.

Thẩm Như Sương ngồi xuống xong, nhìn về phía Long Trạch Vũ, nói: “Có chuyện gì, anh có thể nói rồi!”

Long Trạch Vũ cất điện thoại đi, nhìn cô nói: “Anh muốn cùng em nói chuyện cẩn thận về hôn nhân của chúng ta.”

Thẩm Như Sương hơi nhăn mày, lại thản nhiên nói: “Anh có suy nghĩ gì?”

Long Trạch Vũ nhìn thẳng vào mắt của cô: “Em chẳng lẽ cam tâm cứ sống như này đến hết đời sao?”

Ánh mắt Thẩm Như Sương không hề tránh né: “Không cam tâm thì sao chứ? Chẳng lẽ còn có thể ly hôn sao?”

Long Trạch Vũ thu lại ánh mắt, lắc đầu nói: “Anh và em đều biết rõ, ly hôn là chuyện không thể.”

Thẩm Như Sương yếu ớt thở dài một hơi: “Cho nên, không cam tâm thì có thể thế nào chứ?”

Long Trạch Vũ ngả người lên ghế sô pha, hai tay đệm sau đầu, nhìn lên trần nhà nói: “Anh nhớ có người từng nói, cuộc sống giống như một tên siêu dâm tặc không bao giờ bị kết án vậy, có rất nhiều người bị nó cưỡng hiếp, những lúc như vậy, chúng ta thường không thể phản kháng, bởi vì sẽ chẳng bao giờ biết được lúc nào nó sẽ nhảy ra làm bẩn chúng ta.

Đã không phản kháng được, vậy không bằng hãy hưởng thụ quá trình này thật tốt.”

Thẩm Như Sương cau mày nói: “Có ý gì?”

Long Trạch Vũ dời ánh mắt xuống, nhìn cô, tiếp tục: “Ý nghĩa hôn nhân của chúng ta, em cũng biết rõ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cả đời này chắc chắn sẽ bị buộc chung một chỗ, sống chung dưới một mái nhà, nếu như mỗi người một ngả, vậy thì thật sự quá giày vò, anh muốn cải thiện mối quan hệ này, không biết em có nguyện ý phối hợp hay không?”

Thẩm Như Sương thản nhiên nói: “Em với anh ngay cả con cũng đã sinh rồi, anh còn muốn em phối hợp như thế nào nữa?”

Nói thật, cô rất chán ghét cuộc sống như hiện tại này, cô cũng muốn cùng đối phương chung sống thật tốt, nhưng thứ như tình cảm này không thể miễn cưỡng được. Giống như lá diếp cá vậy, dù cho người thích ăn nó có khen đến tận trời thì cô vẫn không thể nào chịu nổi mùi tanh kia của nó.

Long Trạch Vũ tiếp tục nói: “Đoạn thời gian trước anh kết giao được với một người bạn mới, hắn là một người làm mai mối, am hiểu chuyện suy tính nhân duyên, am hiểu cả hòa giải hôn nhân, là một đại sư có bản lĩnh thật sự.

Chính miệng người ta nói với anh, có cách cải thiện mối quan hệ giữa hai ta, không biết em có nguyện ý thử một lần hay không?”

Thẩm Như Sương vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Anh xác định đối phương là đại sư có bản lĩnh thật sự, chứ không phải một tên giả danh lừa bịp người khác đấy chứ?”

Long Trạch Vũ tự tin nói: “Ở Quế tỉnh, anh nghĩ không có mấy người dám lừa gạt ngay trước mặt anh đâu, huống chi anh đã từng tận mắt chứng kiến năng lực suy tính nhân duyên thần kỳ của người ta rồi, đó đúng là một đại sư có bản lĩnh thật sự.”

Thẩm Như Sương hỏi: “Cần em phối hợp như thế nào?”

Long Trạch Vũ đáp: “Trưa mai anh sẽ mời người ta đến nhà mình dùng cơm, đến lúc đó hai chúng ta cứ nghe theo chỉ huy của họ là được.”

Thẩm Như Sương gật đầu nói: “Được, em không có vấn đề gì!”

“Ngày mai em nhớ bảo dì Vương làm mấy món để đãi khách.”

“Ừm, biết rồi.”

...

Ngày hôm sau.

Ăn xong bữa sáng, Giang Phong liền bắt đầu xoắn xuýt chuyện quà cáp nên mang khi đến nhà Long Vũ Trạch làm khách.

Dùng nhiều tiền mua quà thì không cần thiết, mua hoa quả thông thường thì lại cảm thấy không ổn lắm, nghĩ tới nghĩ lui, thấy chỉ có mang vài món đặc sản đi là phù hợp nhất.

Thế là, Giang Phong liền lái xe tới mấy thôn xung quanh tỉnh thành, cuối cùng tìm được thứ hắn cần mua ở một hộ nào đó chỗ Thạch Phụ bên kia —— khoai khổng lồ.

Khoai khổng lồ chứa lượng protein phong phú và nhiều nguyên tố vi lượng, lại có hàm lượng xenlulozơ cao, có thể gia tăng tốc độ tiêu hóa, hấp thu, cũng có khả năng làm sạch dạ dày tốt, phòng ngừa tiêu chảy, giải độc, giảm đau nhức, lợi phổi, khỏi ho, an thần, giảm căng thẳng, tốt cho thận, rất nhiều công dụng tốt.

Đáng tiếc, món đặc sản này của Quế tỉnh có sản lượng không cao, trên thị trường rất ít bán.

Giang Phong mua khoảng chừng hai mươi, ba mươi cân khoai khổng lồ, đây là hàng tươi cực kỳ hiếm thấy, phù hợp làm quà biếu.

Nhìn thời gian đã không còn sớm, Giang Phong liền mở app chỉ đường ra, chạy tới nhà Long Vũ Trạch.

Đại khái khoảng mười một giờ rưỡi, Giang Phong đã đi tới nhà Long Vũ Trạch.

Chờ cửa mở ra, Giang Phong một tay cầm túi khoai khổng lồ đưa tới, một bên chào hỏi: “Anh Long!”

“Giang đại sư, cậu đến là được, còn khách khí mang quà tới làm gì?”

Vừa nói chuyện, Long Trạch Vũ vừa đưa tay nhận lấy chiếc túi nặng trình trịch kia, vừa đưa cho Giang Phong một đôi dép lê đi trong nhà.

Giang Phong nhận lấy dép, cười nói: “Cũng không phải đồ quý trọng gì, chỉ là chút đặc sản địa phương mà thôi.”

Lúc này, Long Trạch Vũ cũng đã nhìn thấy đồ trong túi, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc hỏi: “Giang đại sư, đây là thứ gì vậy? Sao lại lớn như thế!”

Giang Phong thay giày xong, trả lời: “Đây là khoai khổng lồ, anh Long chưa thấy bao giờ sao?”

Long Trạch Vũ giật mình nói: “Ồ, hóa ra là khoai khổng lồ, tôi ngược lại từng nếm thử rồi, cảm thấy hương vị rất không tệ, nhưng lại chưa từng thấy củ tươi như thế này, hôm nay có thể nói là lần đầu tiên nhìn thấy, không nghĩ tới thứ này thế mà lại lớn như vậy.”

Lúc này, vợ của Long Vũ Trạch, Thẩm Như Sương cũng tiến lên đón khách, mỉm cười chào hỏi: “Xin chào Giang đại sư, hoan nghênh cậu tới nhà chúng tôi làm khách.”

Giang Phong cũng vội vàng chào lại: “Xin chào chị dâu, quấy rầy hai người rồi!”

Long Trạch Vũ đưa túi khoai khổng lồ cho vợ mình, nói: “Đây là khoai khổng lồ Giang đại sư mang tới.”

Sau đó, hai bên lại nói vài lời khách sáo một hồi.

Lúc này, Giang Phong mới ngồi xuống cùng Long Trạch Vũ uống vài chén trà, bảo mẫu trong nhà, dì Vương, trong lúc đó đã làm xong đồ ăn!

Dọn từng món thức ăn lên bàn xong xuôi, dì Vương mới cất tạp dề đi, sau đó cung kính chào hai vợ chồng Long Trạch Vũ rồi rời đi.

“Giang đại sư, cậu uống rượu gì?”

“Ngoại trừ rượu đế tôi uống không quen ra thì những thứ khác đều có thể uống, chỉ là tửu lượng không tốt lắm mà thôi.”

“Vậy được, hôm nay chúng ta uống chút rượu vang đi!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận