Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 981: Độc Nhất Vô Nhị

Nghe câu trả lời từ Lão Tam nhà mình, Lý phụ vô cùng phấn khích và liên tục nói đồng ý: “Nếu ngôi nhà với kinh phí 800.000 nhân dân tệ được xây dựng thì ngôi nhà của chúng ta sẽ đẹp nhất cả làng! "

Lý Dật Bình hiểu rất rõ sự phấn khích của cha mình, làng của họ là một trong những ngôi làng nghèo nhất của tỉnh Quý Châu, ở vùng nông thôn nước ta hiện nay, người giàu nhất trong làng về cơ bản có không dưới mười triệu nhân dân tệ, nhưng mà người giàu nhất trong ngôi làng của anh ấy thậm chí một triệu nhân dân tệ cũng không có.

Bây giờ kinh phí xây nhà mới của gia đình họ đã lên tới 800.000 tệ, cha anh ta hào hứng cũng là chuyện bình thường.

Lý Dật Bình cười ha ha nói: “Cha à, cha phải mau chóng xây nhà đi, anh trai của con cũng không còn trẻ nữa, sau khi xây nhà mới xong thì có thể tìm bạn đời cho anh ấy rồi!"

Lý phụ cười vui vẻ nói: "Yên tâm đi, cha sẽ lập tức tìm người làm cho xong những công việc chuẩn bị khác, đợi đến khi con gửi bản vẽ thiết kế về đây thì có thể lập tức khởi công, bảo đảm là cuối năm nay có thể vào nhà mới rồi.”

Lý Dật Bình ậm ừ, nói: "Vâng, thế cứ như vậy đi, con cúp máy trước nhé, để con gọi báo cho anh chị biết một tiếng.”

Lý phụ nói: “Được, vẫn nên nói cho tụi nó biết một tiếng.”

Sau khi cúp điện thoại, Lý Dật Bình lại gọi điện cho các anh chị em của mình và nói lại một lượt với bọn họ về việc xây dựng căn nhà.

Khi các anh chị em nghe nói kinh phí xây nhà lên tới 800.000 nhân dân tệ, tất cả đều ngây người, thế là Lý Dật Bình đã nói lại với các anh chị em về tình trạng hôn nhân của mình.

Sau đó, các anh chị em nhà họ Lý càng ngạc nhiên hơn!

Bọn họ chưa bao giờ mơ rằng anh em trong nhà mình sẽ có cơ hội cưới được một người vợ có gia thế quyền lực như vậy.

Đối với chuyện ở rể, Lý Dật Bình tất nhiên không nói đến.



Tại tỉnh Tô Châu.

Trong một khu dân cư nào đó.

Tiền Tam Bảo ngồi trên ghế sofa và hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, lông mày anh ta đầy vẻ sầu muộn, làm cho Cố Vân ngồi đối diện bắt đầu sầu theo.

“Chồng à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói gì đi chứ!” Cố Vân nhịn không được mà hỏi.

Tiền Tam Bảo liếc nhìn cô ấy, cảm thấy diễn cũng đủ rồi mới mở miệng nói: “Nhà chúng ta tan cửa nát nhà, cha mẹ trước kia đã tích trữ một mẻ gừng tỏi lớn, kết quả là không nhắm trúng thị trường nên phải đền bù rất nhiều!”

Cố Vân nghe vậy sắc mặt biến đổi, vội vàng hỏi: "Chồng à, đền hết bao nhiêu?"

Tiền Tam Bảo cay đắng nói: "Đền hơn ba triệu nhân dân tệ."

Cố Vân ngạc nhiên nói: “Sao lại đền nhiều như vậy?”

Tiền Tam Bảo thở dài và nói: "Lần này, cha mẹ anh quá tham lam, muốn kiếm nhiều tiền, kết quả họ lại không kiếm được đồng nào, thậm chí còn hao hụt lớn."

Cố Vân cũng trở nên lo lắng, kể từ khi cô gả vào nhà họ Tiền, cha mẹ chồng rất tốt với cô, sính lễ cho nhà cô là 500.000 tệ, sau khi cô sinh con trai cho nhà họ Tiền, cha mẹ chồng rất vui và thưởng cho cô thêm 500.000 nhân dân tệ.

Ngoài ra còn có một số món đồ xa xỉ có giá trị được tặng trong các ngày lễ khác nhau, trị giá hàng trăm nghìn, khiến cô rất hài lòng khi sống trong nhà họ Tiền.

Nhưng mà cha mẹ chồng phải đền một lúc hơn ba triệu nhân dân tệ, cô ấy sợ rằng cuộc sống nhỏ bé của cô ấy sẽ không còn được thoải mái như bây giờ.

Cố Vân cau mày hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

“Còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể từ từ kiếm lại tiền, nhưng cha mẹ cùng một lúc thua lỗ nhiều như vậy, tiền thì đã tiêu gần hết, chỉ còn lại một ít bất động sản, nếu muốn tiếp tục tích trữ tiền để làm ăn thì chỉ có thể gom tiền chỗ khác."

Nói đến đây, Tiền Tam Bảo dập điếu thuốc và hỏi: “À đúng rồi, trong tay em còn bao nhiêu tiền mặt?”

Cố Vân nghe thấy vậy thì ánh mắt lóe lên, khuôn mặt xinh đẹp của cô là do vay nợ để sửa, sau khi thành công lấy được Tiền Tam Bảo, số tiền mà cha mẹ chồng cho cô thì cô đã lấy trả nợ từ lâu rồi.

Giờ đây, cô chỉ có vài chục nghìn nhân dân tệ trong tay mà thôi.

Cố Vân cúi đầu nói: "Em không còn tiền mặt!"

Tiền Tam Bảo ngạc nhiên và nói: "Tại sao không còn tiền mặt? Chẳng phải trước đó cha mẹ đã cho em 500.000 nhân dân tệ sao? Anh còn đưa đều đặn cho em 100.000, số tiền này đi đâu hết rồi?”

Cố Vân đương nhiên không thể nói thật, chỉ có thể bịa đặt nói: “Em dùng nó để mua nhà rồi, ở một huyện nhỏ trên quê hương em, coi như là một khoản đầu tư."

Tiền Tam Bảo không vạch trần lời nói dối của cô ấy mà chỉ cau mày nói: "Anh không có nhiều tiền trong tay, trước tiên đưa cho cha mẹ xoay sở, sau đó tất cả chúng ta đều cần phải tiết kiệm tiền."

Cố Vân có thể nói gì nữa chứ, chỉ biết gật đầu đồng ý.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận