Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 422: Nhà Cô Là Dân Địa Phương Ở Thâm Thị, Mỗi Ngày Không Phải Đang Đi Thu Tiền Thuê Thì Chính Là Trên Đường Đi Thu Tiền Thuê

Chẳng qua, với năng lực làm mai mối của Giang Phong, bất kể là người nhà họ Giang hay một đám họ hàng bạn bè đều bội phục sát đất, bản thân hắn lựa chọn bạn gái, vậy khẳng định là cô gái đặc biệt ưu tú về các phương diện.

Bởi vậy, biết Giang Phong sẽ mời bạn gái qua tham dự đám cưới của anh cả, trong lòng người nhà họ Giang và một đám họ hàng bạn bè đều đầy chờ mong.

Không hề nghi ngờ, anh họ Lưu Tuấn Hùng và chị dâu họ Tề Hải Yến cũng là thành viên trong đội quân chờ mong này.

Mặc dù còn chưa gặp mặt, bọn họ đã biết được bạn gái của Giang Phong chắc chắn sẽ rất xuất sắc, nhưng tuyệt đối không ngờ cô xinh đẹp không thua gì các nữ minh tinh được khen là mặt đẹp kia, điều này quả thực là ngoài dự đoán của bọn họ.

Cho đến khi lên xe, hai vợ chồng vẫn còn hoảng hốt.

"Anh họ chị dâu họ, các người muốn ăn gì không?" Giang Phong vừa lái xe vừa hỏi.

Lưu Tuấn Hùng lấy lại tinh thần, nói: "Tiểu Phong, không cần rắc rối như thế, chúng ta ăn đơn giản trên đường là được rồi, bằng không chẳng biết tới bao giờ mới về đến nhà."

Giang Phong mỉm cười nói: "Không sao, bây giờ có đường cao tốc chạy thẳng tới quê, lái xe không đến ba giờ là về đến nhà, không cần đi hơn bốn giờ như trước, thoải mái hơn rất nhiều."

Tề Hải Yến nhìn về phía Hoàng Linh Vi nói: "Bọn chị ăn gì cũng được, không biết em Hoàng muốn ăn gì?"

Hoàng Linh Vi mỉm cười nói: "Chị dâu, em cũng không kén ăn, mọi người quyết định là được rồi."

Thấy các cô đẩy tới đẩy lui, Giang Phong lại quyết định: "Như vậy, chúng ta lái xe về phía quê, trên đường thấy có gì muốn ăn thì dừng xe lại ăn rồi đi, các người thấy thế nào?"

"Được."

"Cái này hay đấy, còn không kéo dài thời gian."

"Ừ, cứ quyết định như vậy đi!"

...

Bốn giờ chiều.

Nhà Giang Phong ở thôn Long Sơn.

Ngoài cửa đã che bạt màu đỏ, trong nhà ngoài nhà có tới mấy chục người đang bận rộn, ngoại trừ mấy người nấu nướng nổi tiếng trong mười dặm tám hương, còn lại đều là người trong thôn.

Ở nông thôn bày rượu đều như vậy, ngày mai là ngày vui, hôm nay phải chuẩn bị tốt mọi chuyện, bằng không ngày mai làm chắc chắn sẽ không kịp.

Thứ nhất, chuẩn bị ba món ăn đặc sắc trong tiệc mừng ở địa phương là thịt ba chỉ, thịt viên, trứng cuộn. Tối nay chắc chắn phải chuẩn bị xong trước. Còn có các món tương đối tốn thời gian như xôi, kẹo lạc, củ sen ngọt đều được chuẩn bị sớm.

Thứ hai là tất cả bàn ghế được lau rửa và xếp đúng chỗ.

Lại còn rửa sạch các loại bát đĩa, nồi xong.

Bà cụ Giang ngồi dưới tán cây nhãn, nhìn cảnh tượng mọi người bận rộn, trong lòng vô cùng vui mừng. Nhà họ Giang bọn họ đã gần hai mươi năm chưa từng cưới hỏi.

Ở đại sảnh tầng hai của biệt thự song lập, mẹ Giang đang chiêu đãi khách tới khách.

Cho dù ngày vui là ngày mai, nhưng trừ khi thật sự bận rộn không có thời gian, bằng không những họ hàng có quan hệ tương đối thân thiết và khách ở khá xa đều sẽ tới sớm.

Cùng lúc đó, một chiếc Mercedes có biển số tỉnh Việt đã tới phố Thanh Hà, người ngồi trên xe không phải ai khác, chính là bốn người nhà cô Giang Xuân Liên.

Người lái xe chính là anh họ Thôi Viễn, chị dâu họ ngồi ở ghế lái phụ, cô nhỏ và dượng ngồi ở phía sau.

Lúc này, dượng Thôi Chí Cường nhìn con đường xa lạ, xúc động nói: "Ở đây thay đổi nhiều thật. Tôi nhớ trước đây đường xá ở đây đều là đường đất, hai bên đường phần lớn đều là nhà ngói, rất hiếm khi nhìn thấy những căn nhà ba bốn tầng như vậy."

Giang Xuân Liên liếc nhìn ông ta, hừ lạnh nói: "Ông còn không biết xấu hổ nói ra, cũng không nghĩ xem ông đã không tới đây bao nhiêu năm rồi?"

Đổi lại thành trước năm ngoái, Giang Xuân Liên có gan dỗi ông ta như vậy.

Nhưng tục ngữ có câu nói rất hay, trước khác, bây giờ khác, từ sau khi cháu trai làm ăn tấn tới, địa vị của Giang Xuân Liên trong gia đình đã tăng vọt, nói chuyện đúng là càng ngày càng tự tin.

Đây chính là sự khác biệt giữa có người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa và không có người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.

Thôi Chí Cường bị dỗi lại cười hì hì, chột dạ không biết nên nói gì. Nhiều năm như vậy, ông ta quả thật có lãnh đạm với họ hàng nhà mẹ vợ, vợ có oán giận cũng là chuyện bình thường.

Bây giờ, cháu trai của vợ mới tốt nghiệp đại học một năm, tài sản lại dễ dàng vượt qua dượng như ông ta, tiền đồ thật sự là không thể đo đếm.

Bây giờ ông ta cần phải làm điều chỉnh lại thái độ, cố gắng kéo lại quan hệ với thân thích nhà mẹ vợ.

Thấy ông ta không lên tiếng, Giang Xuân Liên cũng không còn hứng thú dỗi ông ta nữa, dù sao con trai và con dâu còn ở trên xe, bà ta ít nhiều cũng phải giữ lại thể diện cho ông ta.

Chiếc Mercedes này đi qua con đường của trấn Thanh Hà không lâu, lại một chiếc xe Volvo XC90 lao qua trên đường. Trên chiếc xe này không phải ai khác, chính là nhóm bốn người Giang Phong.

"Vi Vi, chỗ này chính là con đường trong trấn Thanh Hà bọn anh!" Giang Phong giảm tốc độ xe, nói.

"Sao trên đường vắng người vậy?" Hoàng Linh Vi thấy con đường hơi vắng vẻ, hỏi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận