Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 270: Chỉ Cần Có Tiền, Mọi Phiền Não Sẽ Giảm Bớt 90%

“Tiểu Lam, nếu như con muốn giặt cái đệm sô pha này, thì cũng hoàn toàn có thể dùng máy giặt mà, có cần thiết phải giặt tay như vậy không?” Bà Dư không nhịn được nói.

Mộc Tiểu Lam cũng không ngẩng đầu lên, đáp lời: “Giặt tay sẽ sạch hơn, hơn nữa con cũng nhớ vị trí bị bẩn ở đâu, có thể tập trung giặt chỗ đó.”

Bà Dư cũng đã quen với tình huống này từ lâu, biết rõ không khuyên được, nhìn con gái giặt đồ, biết là sẽ không xong được trong khoảng thời gian ngắn, bà liền dứt khoát đứng ở cửa phòng vệ sinh nói chuyện.

“Tiểu Lam, con gái bà Vương không lâu trước đó đã xuất giá, con có biết việc này không?”

Mộc Tiểu Lam vừa chà tẩy, vừa trả lời: “Con không để ý.”

Bà Dư tiếp tục nói: “Là vào đoạn thời gian trước, nó đã gả cho một người đàn ông nhà mở quán nướng ở đường bên kia nông viện, nghe nói quán đã mở được nhiều năm rồi, hẳn là rất kiếm được tiền.”

Mộc Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn mẹ mình: “Sau đó thì sao?”

Bà Dư liếc mắt nhìn con gái: “Con thấy thế nào?”

Mộc Tiểu Lam không lên tiếng, tiếp tục vùi đầu chà, cọ.

Bà Dư thở dài, nói: “Con để tâm chút đi, cũng không phải người trẻ tuổi gì nữa, cuối tuần không đi làm thì chịu khó ra ngoài nhiều một chút, đừng có ở nhà cả ngày chà chà cọ cọ như thế, cứ như vậy sao mà tìm được bạn trai?”

Mộc Tiểu Lam thản nhiên nói: “Không tìm được thì không tìm được, dù sao thì con cứ ở một mình như này cũng cảm thấy rất tốt.”

Bà Dư nghẹn họng không nói ra được lời nào, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Con gái bà Vương tuổi cũng gần bằng con, cũng mãi không tìm được bạn trai, nhưng người ta đột nhiên lại kết hôn như vậy, con có biết là tại sao không?”

Mộc Tiểu Lam lắc đầu: “Không biết.”

Bà Dư nói: “Đó là vì bà Vương đã tới văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc giúp con gái tìm bạn trăm năm!”

Tay Mộc Tiểu Lam ngừng lại, nhìn về phía mẹ mình: “Cho nên, mẹ muốn học bà Vương, tới phòng môi giới tìm bạn trăm năm cho con?”

Bà Dư gật đầu nói: “Đúng là có ý định này, nghe bà Vương nói người làm mối ở văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc rất lợi hại, có lẽ có thể giúp con tìm được đối tượng thích hợp.”

Mộc Tiểu Lam nói: “Con không ghét việc đi xem mắt, nhưng tình huống của con thế nào mẹ tốt nhất nên nói rõ với bà mối, nếu như đối phương không thể tiếp nhận cách sống của con, vậy thì không cần phải giới thiệu, miễn lại làm lãng phí thời gian của người ta.”

Bà Dư nhanh chóng đáp ứng: “Cái này mẹ đương nhiên phải nói rõ ràng, nếu như con đã không phản đối, ngày mai mẹ sẽ tới phòng môi giới đó xem thử.”

Mộc Tiểu Lam ừ một tiếng, tiếp tục vùi đầu giặt đồ.

Bà Dư thấy vậy thì âm thầm thở dài, sau đó chào một câu rồi rời đi!

...

Ba giờ chiều.

Thành phố C, Quế tỉnh.

Giang Phong lại gặp mặt cùng Khổng Nam Sơn!

Lần này, địa điểm gặp mặt không còn là gian phòng trọ kia, mà là một cửa hàng trà sữa.

Nhìn thần sắc tiều tụy của Khổng Nam Sơn, Giang Phong mở miệng khuyên nhủ: “Anh Khổng, việc đã đến nước này, anh cũng nên nhìn thoáng một chút.”

Khổng Nam Sơn thở dài, nói: “Dù sao cũng là tình cảm hơn hai năm, muốn buông xuống trong vòng một đêm là chuyện không thực tế.”

Giang Phong nhìn hắn, hỏi: “Anh Khổng, nguyên nhân bạn gái phản bội anh, chắc hẳn anh đã rõ ràng rồi đi?”

Khổng Nam Sơn tự giễu nói: “Là vì ghét bỏ xuất thân thấp kém của tôi, không có tiền, tôi vẫn cho là cô ấy có thể cùng tôi phấn đấu đi lên, có thể cùng tôi sống cuộc sống bình thường tiết kiệm, không nhà, không xe, không tiền, nhưng sự thật chứng minh, là tôi ngây thơ rồi!”

“Thời đại này, phụ nữ hoàn toàn không quan tâm tới điều kiện vật chất thật sự quá là ít!” Giang Phong tiếp lời: “Kể cả lúc yêu đương không quan tâm, thì đợi đến lúc kết hôn sinh con rồi, gánh nặng gia đình tăng lên, cả ngày đối mặt với cơm áo gạo tiền, vì để có thêm ít phiếu giảm giá mà không tiếc thức nguyên đêm suốt sáng để tranh đoạt, vì một chút giá trị chiết khấu mà nhớ kĩ ngày hội viên của siêu thị, vì tiết kiệm mấy xu tiền mua rau mà phải vòng đi vòng lại mấy lần khắp chợ bán thức ăn...

Trải qua những việc như này rồi, con người sẽ càng ngày càng thực tế, đây là chuyện không thể nào tránh khỏi.

Khổng Nam Sơn gật đầu, nói: “Khó trách ngay cả đại văn hào như Lỗ Tấn cũng nói ‘Chỉ cần có tiền, mọi phiền não sẽ giảm bớt 90%’.”

“Tiền tài không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì tuyệt đối không được.” Giang Phong tiếp tục nói: “Nhất là khi bản thân hoặc người thân bị bệnh nặng phải nằm viện, đứng trước viện phí ngày càng tăng cao theo thời gian, tầm quan trọng của tiền bạc lúc này có thể ngang bằng với sinh mệnh, cho nên có tiền và không có tiền thật sự là hoàn toàn khác biệt.”

Khổng Nam Sơn vô cùng tán thành.

“Bất kể là người giàu hay người nghèo, xuất thân đã là thứ trời định, là việc không ai có thể thay đổi được, người nghèo muốn trở nên giàu có thì chỉ có hai cách: Một là tự bản thân nỗ lực cố gắng phấn đấu đạt được, hai là thông qua hôn nhân đạt được.

So với việc cố gắng phấn đấu thì rất hiển nhiên là thông qua hôn nhân là con đường dễ dàng hơn nhiều.”

Nói đến đây, Giang Phong nhìn Khổng Nam Sơn, sau đó tiếp tục: “Tôi muốn giới thiệu cho anh một đối tượng, đây chính là một phú bà có tiền, nếu như anh có thể nắm bắt được cơ hội này, vậy anh cũng có thể thông qua hôn nhân mà trở nên giàu có.”

Khổng Nam Sơn nghe vậy thì mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Giang Phong: “Đối tượng cậu muốn giới thiệu cho tôi là một phú bà sao?”

Mặc dù trong group wechat và group QQ hiện tại của hắn có không ít loại meme cầu phú bà bao nuôi, nhưng đây chỉ là thứ để lấy ra trêu chọc giải trí, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới việc làm thật, cũng không nghĩ tới sẽ thật sự có bà dì lớn hơn hắn mười mấy, hai mươi tuổi tới tìm hắn nhận bao nuôi.

Đúng vậy, trong ấn tượng của hắn, phú bà chính là kiểu bà dì đã bốn mươi, năm mươi tuổi.

Giang Phong mỉm cười nói: “Đúng vậy, là phú bà thật trăm phần trăm, trị giá mấy ngàn vạn.”

Khổng Nam Sơn liền vội vàng lắc đầu, nói: “Ông mối Giang à, cảm ơn cậu đã xem trọng tôi, nhưng tôi thật sự không phải người như vậy, bảo tôi ở cùng một phú bà đáng tuổi mẹ mình ăn chung, ngủ chung, tôi nghĩ tôi không hưởng được cái phúc này đâu.”

Giang Phong dở khóc dở cười: “Anh Khổng, có phải anh hiểu lầm gì rồi hay không? Tôi nói sẽ giới thiệu một bà dì cho anh lúc nào chứ?”

Khổng Nam Sơn hơi hoang mang, nói: “Vậy phú bà mà cậu nói là?”

Giang Phong cười, đáp: “Vị phú bà tôi muốn giới thiệu cho anh mặc dù đúng là lớn tuổi hơn anh, nhưng cũng chỉ là hơn bảy, tám tuổi mà thôi, không phải kiểu phú bà lớn hơn mười mấy, hai mươi tuổi trong tưởng tượng của anh đâu.”

Khổng Nam Sơn nghe vậy, ngượng ngùng cười: “À, là tôi hiểu lầm rồi, tôi vẫn luôn cho rằng những người được gọi là phú bà thì đều là những bà dì đã bốn mươi, năm mươi tuổi, không nghĩ tới còn có phú bà mới hơn ba mươi tuổi.”

Giang Phong nhấp một ngụm trà sữa nhuận họng, cười nói: “Vị phú bà tôi muốn giới thiệu cho anh năm nay mới có 34 tuổi, chiều cao 1m65, vì được bảo dưỡng tốt mà nhìn cũng không khác lắm so với thiếu nữ hai mươi mấy tuổi.

Dưới tên cô ấy có một khách sạn bốn sao, thu nhập mỗi ngày có thể vượt qua cả thu nhập một năm của người bình thường, nếu như anh kết hôn với cô ấy, về sau cũng không còn cần phải phiền não vì tiền nữa rồi!”

Khổng Nam Sơn nghe vậy thì vô thức nuốt một ngụm nước bọt: “Ông mối Giang à, người ta điều kiện tốt như vậy, sao có thể để ý một người như tôi chứ?”

Giang Phong cười nói: “Anh Khổng không cần khiêm tốn vậy đâu, dáng dấp anh soái như vậy, vóc dáng lại đẹp, bản tính thiện lương, tính tình chịu khó làm lụng, trung thành trong tình yêu, chính là kiểu rất được các chị em phụ nữ săn đón.”

Khổng Nam Sơn nghe đến miệng cười lệch cả hàm.

Giang Phong tiếp tục: “Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ nói chuyện với đối phương, sau đó sắp xếp cho hai người gặp mặt.”

Đối phương có điều kiện tốt như vậy, Khổng Nam Sơn đương nhiên không có lý do gì để từ chối, lập tức gật đầu, nói: “Vậy làm phiền ông mối Giang rồi!”



------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận