Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 774: Nghĩ Mãi Không Hiểu Hắn Rốt Cuộc Thua Kém Chỗ Nào?

Lưu Vượng Tài không thể hiểu nổi vì sao vợ hắn lại biến thành như vậy, nếu như ghét bỏ hắn thì lúc trước sao lại lựa chọn gả cho hắn, còn nếu như đã chọn gả cho hắn, sinh con dưỡng cái cho hắn, vì sao lại không thể cùng nhau sống chung thật tốt, lại nhất định phải chạy theo người khác làm gì?

Nếu như vợ hắn câu trên một người có tiền, Lưu Vượng Tài cũng sẽ không tức giận như vậy, nhưng quan trọng là người đàn ông cặp kè với vợ hắn kia lại cũng chẳng tốt hơn hắn tí nào, cũng là người làm công, vẻ ngoài thậm chí còn không bằng hắn.

Lưu Vượng Tài nghĩ mãi không ra mình rốt cuộc thua người ta ở điểm nào?

Đột nhiên, điện thoại của Lưu Vượng Tài kêu lên, hắn lấy điện thoại từ trong túi ra xem, phát hiện là số điện thoại lạ, có điều hắn vẫn ấn nút nhận, dù sao thì nhận điện thoại cũng không mất tiền.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của một bà dì đã vang lên: “Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của Lưu Vượng Tài ở thôn Trúc Bài không?”

Lưu Vượng Tài đáp: “Là tôi, bác là ai? Tìm tôi có chuyện gì không?”

Bà dì nói: “Tôi họ Trương, là người mai mối ở trấn Thanh Hà, chuyện của cậu tôi đã nghe nói qua, có câu cũ không đi thì mới không tới, như vậy, nếu như người vợ kia của cậu đã không biết trân quý cậu, vậy cậu đi tìm một người biết trân quý mình là được, vừa vặn chỗ tôi có một đối tượng rất thích hợp với cậu, muốn giới thiệu cho cậu biết, không biết cậu có hứng thú không?”

Lưu Vượng Tài nghe vậy thì kinh ngạc, chuyện vợ hắn đã truyền tới tận trấn Thanh Hà rồi sao?

Nghe xong lời nói của người mai mối, mặc dù Lưu Vượng Tài động tâm, nhưng vẫn đàng hoàng trả lời: “Tôi đương nhiên là có hứng thú, nhưng hiện tại tôi rất nghèo, không cưới nổi vợ.”

Dì Trương cười nói: “Lưu Vượng Tài, cậu cứ yên tâm, đối tượng tôi giới thiệu cho cậu không yêu cầu ở cậu mấy vạn lễ hỏi, ngay cả tiền làm mai mối này cũng không cần, nếu như hai người vừa ý nhau thì chỉ cần bỏ ra mấy ngàn tệ là có thể cưới vợ về nhà. Mấy ngàn tệ này hẳn là cậu có đi?”

Lưu Vượng Tài mắt sáng lên, nhiều tiền thì hắn không có, nhưng một, hai vạn thì hắn vẫn bỏ ra được, nếu như quả thật có thể cưới vợ chỉ bằng mấy ngàn như vậy, hắn đương nhiên nguyện ý thử.

“Dì Trương, dì nói thật sao?”

“Đương nhiên là thật, có điều tôi phải nó rõ với cậu trước, đối tượng này đã trải qua hai lần kết hôn, đã sinh tổng cộng bốn đứa con, hiện nay đang nuôi ba đứa con từ đời chồng thứ nhất, đứa con thứ cuối cùng sinh ra với đời chồng thứ hai thì hiện nay đang đi theo bố nó.

Nếu như cậu kết hôn với cô ấy thì sẽ phải gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng ba đứa trẻ này, cho nên cậu phải suy nghĩ cho kĩ, không nên chỉ vì lấy vợ mà một lời đáp ứng.”

Lưu Vượng Tài nghe cực kì nghiêm túc, hắn cũng là cha của hai đứa bé, hiện tại con của hắn vẫn còn nhỏ, hắn vẫn chưa cảm nhận được áp lực nuôi con, có điều nếu như lấy đối phương về rồi, con của hai người cộng lại sẽ có tới năm đứa, nếu như hai người lại sinh thêm một, hai đứa nữa thì sẽ thành sáu, bảy đứa con.

Nuôi dưỡng sáu, bảy đứa con, dùng mông nghĩ cũng biết áp lực lớn đến thế nào.

Có điều, Lưu Vượng Tài cũng không sợ, hắn có suy nghĩ quan niệm nông thôn điển hình, chỉ cần cho con ăn no cơm là được, học phí tiểu học, trung học cơ sở đều được miễn, cũng không tiêu mấy đồng.

Bởi vậy, Lưu Vượng Tài chỉ im lặng một chút đã lên tiếng đáp: “Chỉ cần cô ấy nguyện ý cùng cháu sinh hoạt thật tốt, ba đứa con kia của cô ấy cháu sẽ gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng.”

Dì Trương nói: “Người dì giới thiệu cho cháu có thể yên tâm, dì khẳng định là nó muốn sinh hoạt thật tốt cùng cháu, cháu phải suy nghĩ cho kĩ, nếu đồng ý, dì sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt một lần.”

Lưu Vượng Tài đáp: “Cháu hiểu rồi, vậy nhờ dì Trương sắp xếp cho chúng cháu gặp mặt.”

Dì Trương nói: “Được, vậy mười giờ sáng ngày mai, cháu tới trấn Thanh Hà chúng ta, dì sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp mặt trên trấn.”

Lưu Vượng Tài đáp: “Vâng, dì Trương, ngày mai cháu chắc chắn sẽ đến đúng giờ.”

...

Sáng ngày hôm sau.

Giang mẫu đi xe điện cùng Giang Nhu đi tới địa điểm gặp mặt ở trên trấn.

Trên đường, Giang mẫu lại dặn dò lại: “Giang Nhu, lần này nhà thím tìm cho cháu một người đàn ông trung thực, sau khi gặp mặt, cháu có cái gì thì cứ nói cái đó, nhớ là đừng có lừa gạt người ta.”

“Thím cứ yên tâm, cháu hiểu rồi.” Nói xong, Giang Nhu lại giải thích: “Thật ra trước cuộc hôn nhân kia, cháu cũng tin vào lời của người mai mối lúc ấy, nghĩ rằng điều kiện của người ta tốt như vậy, trước tiên cứ che giấu vấn đề con cái để cầm cự đã, chờ tới khi thời cơ chín muồi rồi lại giải thích với người ta sau cũng không muộn.

Kết quả, một khi đã bắt đầu che giấu thì cũng không còn cơ hội giải thích nữa, như vậy mới tạo thành hậu quả như hiện tại, giờ cháu đã được học một bài học nhớ đời rồi, sẽ không phạm lại sai lầm lần nữa.”

Giang mẫu gật đầu nói: “Ừ, trong lòng cháu hiểu rõ là được, hôn nhân hạnh phúc là hôn nhân cần hai người cùng đầu tư, người đàn ông nhà thím giới thiệu cho con lần này có lẽ là không có bản lĩnh quá lớn, nhưng là một người đàn ông biết quan tâm tới gia đình.

“Thím, cháu đã trải qua hai lần hôn nhân, đã biết rõ mình muốn cái gì.”

Trên trấn cách thôn Long Sơn cũng không xa, chỉ có mất mấy phút đi đường, hai người đã đi xe điện tới chỗ gặp mặt.

Vừa vào quán, hai người liếc mắt đã nhìn thấy một người đàn ông nhìn đàng hoàng đang ngồi ở một chỗ, mặc dù cả hai đều cảm thấy người đàn ông nhìn có vẻ trung thực này hẳn là Lưu Vượng Tài, nhưng để tránh việc nhận lầm người xấu hổ, Giang mẫu vẫn gọi một cuộc điện thoại cho Lưu Vượng Tài.

Mà lúc này, Lưu Vượng Tài cũng đã nhìn thấy đối phương, chờ điện thoại kêu lên, cả hai đều nhanh chóng xác thực thân phận với nhau.

Mấy lời khách sáo tiếp theo không đề cập tới, chờ Giang mẫu và Giang Nhu cùng ngồi xuống xong, Lưu Vượng Tài gọi cho hai người mỗi người một cốc trà sữa, sau đó mới ngồi xuống cùng, bắt đầu hàn huyên.

Giang Nhu mở đầu nói: “Anh Tài, chuyện của anh em đã nghe nói rồi, lần này anh từ công trở về đã có tính toán gì chưa?”

Lưu Vượng Tài lắc đầu nói: “Chuyện tôi từ công lần này thuộc tình huống đặc biệt, cũng không làm kế hoạch cho tốt, có điều mấy ngày nay tôi cũng đã nghĩ qua, tôi không có ý định ra ngoài làm công nữa, mà là muốn ở nhà làm chút nghề phụ, cụ thể là gì thì tôi chưa nghĩ ra.”

Giang Nhu nói: “Làm công ở bên ngoài không phải kế lâu dài, ở nhà làm chút nghề phụ cũng tốt, bất kể là trồng trọt hay chăn gia súc, chỉ cần quản lý tốt cũng có thể kiếm được nhiều hơn so với làm công bên ngoài.

------

Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận