Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 880: Thúc Giục Kết Hôn (2)

Bận như vậy tới tận sáu giờ rưỡi tối, hai vợ chồng cuối cùng cũng đã bán hết sạch sành sanh năm con heo, cộng thêm tám con heo bán được buổi sáng và giữa trưa, kết thúc một ngày ròng rã, tổng sản lượng bán ra là mười ba con heo, việc buôn bán có thể nói là cực kì nóng hổi.

Bây giờ bán được một con sẽ cầm được lợi nhuận khoảng bốn trăm tệ, một ngày trôi qua, hai vợ chồng đã kiếm được hơn 5 ngàn tệ, có thể nói là cực kì trâu bò.

Đương nhiên, quầy bán thịt lợn ở chợ bán thức ăn cũng rất nhiều, cũng không phải ai cũng có thể kiếm được tiền như vậy, đều là bán thịt heo, có vài người mỗi ngày bán được ba, năm con heo đã cực kì khó khăn, mà vợ chồng họ Trần một ngày bán được mười mấy con heo, đây cũng là bản lĩnh của đôi vợ chồng bọn họ.

Lúc hai vợ chồng đang chuẩn bị trở về, người đàn ông họ Trần đột nhiên nhận được điện thoại của con trai, Trần Ngạn Nhậm, gọi tới.

Điện thoại vừa kết nối, con trai Trần Ngạn Nhậm liền hỏi: “Cha, hai người đã bán xong chưa?”

Trần phụ đáp: “Vừa mới bán xong, đang chuẩn bị thu dọn đây.”

“Bây giờ tôi đang bán hàng ở quán xx, cậu và mẹ muốn ăn món gì thì nói để tôi làm.”

“Chừng nào thì cậu tới? Sao điện thoại cũng không nghe thế?”

Tôi khoảng năm giờ mới đến, khi đó hẳn là mọi người lại đang bận rồi, cho nên không gọi điện thoại được, mọi người có gì muốn nói thì nói nhanh đi, tôi tranh thủ thời gian gọi vài món ăn trưa, sắp chết đói mất rồi.”

“Vậy cho tôi thịt ngan trắng đi!”

“Ừ, thế còn mẹ thì sao?”

“Con hỏi nó một chút ... nãy nó nói nó muốn ăn trứng với hành, những cái còn lại con tự xem mà xử lý đi!”

“Ok, vậy để con gọi món ăn, hai người thu đồ xong thì tranh thủ thời gian tới sớm nhé.”

“Ừ.”

Chờ con trai cúp điện thoại rồi, Trần mẫu lại hỏi: “Sao ông chủ lại đột nhiên tới vậy, không cần đi làm à?”

Trần phụ mang đồ đã thu dọn xong ra để lên xe xích lô, nói: “Ai biết được, đoạn thời gian trước không phải hắn gọi điện cho người quen để phàn nàn công việc khó khăn sao, nói không chừng là từ chức rồi, dù sao thì cũng không phải là lần đầu tiên.”

Trần mẫu cau mày nói: “Đứa nhỏ này, đã sắp ba mươi tuổi rồi, vẫn có chưa có xác nhận.

Trần phụ thúc giục: “Được rồi, con mau gọi đồ ăn đi, mau lên xe đi ăn cơm, muốn nói gì thì chờ tới khi gặp được con rồi nói cũng không muộn.”

...

Bây giờ.

Quán hàng xxx.

Ba người Trần gia lúc này đang dùng cơm.

Trần mẫu nhìn đứa con trai ăn như hổ đói, chờ hắn ăn xong một chén lớn cơm, làm dịu cái bụng một chút, lúc này mới lên tiếng chào: “Ông chủ, bây giờ cũng không phải ngày nghỉ lễ gì, sao cậu lại đột nhiên vô thanh vô tức chạy tới làm gì? Ngày mai không cần đi làm à?”

Trần Ngạn Nhậm lại xới cho mình một bát cơm, chẳng hề để ý nói: “Con đã từ chức rồi!”

Quả là thế, Trần mẫu và Trần phụ liếc mắt nhìn cao một cái, câu nói này với sao mày lại nói: “Tại sao lại từ chức? Con nói thử một chút xem từ lúc con tốt nghiệp đại học tới bây giờ, con đã đổi công việc bao nhiêu lần rồi.”

Trần mẫu bị chọc giận quá mà cười lên: “Bảo con qua đây giúp chúng ta bán thịt heo thì con không chịu, làm công việc gì con cũng không thỏa mãn, không phải ghét bỏ cái này thì là ghét bỏ cái kia, không được thì tự đi làm ông chủ đi.”

Trần Ngạn Nhậm cười hắc hắc, nói: “Mẹ, không nói gạt mẹ, con từ chức lần này là vì thật sự có ý định làm ông chủ, dù sao thì làm công cho người khác cũng không thích bằng tự mình làm thử chút buôn bán nhỏ, có lẽ có thể tìm được con đường phù hợp nhất với con.

Trần phụ xen vào: “Làm công không dễ, nhưng ông chủ cũng không dễ làm, con nếu đã từ chức thì chắc hẳn cũng có tính toán trong lòng, vậy con nói cho cha mẹ nghe một chút xem con định làm buôn bán gì?”

Trần Ngạn Nhậm nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nói: “Con đã suy nghĩ về vấn đề này rồi, con tính mở một cửa hàng ở tiêu khu kia của con, mở một quán bún, cha mẹ cảm thấy thế nào?”

Trần mẫu lắc đầu nói: “Ông chủ à, ý tưởng này của con không đáng tin cậy lắm đâu, nếu như mở cửa hàng bún ở tỉnh thành thì có lẽ còn có chút nguồn lực, về Úc Lâm mở cửa hàng bún chỉ sợ không quen với môi trường.

Trần phụ cũng nói: “Theo cha được biết, mấy quán bún các thứ thật đúng là chỉ thành công ở tỉnh thành mà thôi, ra khỏi tỉnh thành thì chưa từng thấy có quán bún nào làm ăn được nên.”

Trần Ngạn Nhậm nói: “Con nghĩ là như thế này, trực tiếp dùng tiền tới tỉnh thành đào người, đồ do đầu bếp làm ra con tin rằng sẽ không kém ai cả. Mà quan trọng nhất trong việc ăn uống chính là hương vị, chỉ cần kinh doanh bia xuất khẩu nữa thì việc buôn bán nhất định sẽ thuận lợi.”

Nghe đến đó, Trần phụ Trần mẫu lại liếc nhau một cái nữa.

Hai người quả thực không quá xem trọng ý tưởng này của con trai lớn, nhưng hiếm khi thấy con trai lớn có lòng cầu tiến, nhưng hai người cũng không muốn đả kích sự tích cực của hắn, dù sao thì mở một cửa hàng bún phở cũng không cần đầu tư quá lớn, nếu không cần thì để hắn thử xem?

Nghĩ tới đây, Trần phụ liền vỗ đùi một cái, nói: “Tất nhiên, nếu con đã có lòng tin, vậy thì thử xem một chút, điều kiện nhà chúng ta so lên thì chẳng bằng ai, so xuống không ai bằng mình, loại đầu tư nhỏ này cha mẹ vẫn có thể ủng hộ con được.”

Trần Ngạn Nhậm vui vẻ nói: “Cảm ơn cha.”

Nói xong chính sự, Trần mẫu lại bắt đầu nói lời nhàm tai: “Ông cả à, em gái con đã xuất giá rồi, em trai con cũng đã có bạn gái, con thân là anh cả mà lại vẫn chưa có động tĩnh gì, đã sắp ba mươi tuổi rồi, ngay cả một bạn học nữ cũng chưa thấy con mang về nhà bao giờ, con rốt cuộc là định như thế nào?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận