Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 517: Mười Chương Bùng Nổ, Mọi Người Cùng Vui

Năm giờ chiều.

Trong căn biệt thự giá trị mấy chục triệu, Trần Mộ Sơn vừa tắm xong đang thay quần áo. Hắn đã mười mấy năm rồi không ăn mặc nghiêm túc như vậy cho mình.

Sau khi loay hoay mười mấy phút, Trần Mộ Sơn mới xác định được bộ quần áo muốn mặc hôm nay.

Bên trên là áo sơ mi ngắn tay, phối hợp với một chiếc quần màu đen.

Được rồi, không có gì đặc biệt cả, hắn luôn không thèm để ý đối với mấy chuyện như ăn mặc. Quần áo mùa hè chỉ cần một áo ngắn tay phối với một chiếc quần màu đen, dù phối thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng quay về dạng này.

Mặc quần áo tử tế, Trần Mộ Sơn không đeo đồng hồ, mà là đeo một chuỗi hạt được làm từ tử đàn.

Ngoài ra, toàn thân từ trên xuống dưới không xuất hiện chút trang sức dư thừa nào.

Sau khi giải quyết chuyện ăn mặc, Trần Mộ Sơn liền thoải mái đi ra ngoài.

...

Cùng lúc đó.

Phương Vân cũng đang sửa soạn cho mình ở trong biệt thự.

Ấn tượng đầu tiên là chuyện tương đối quan trọng, Phương Vân xông xáo nhiều năm, có thể nói là vô cùng hiểu rõ mấy chuyện như này. Cho dù lần ra mắt này có thành hay không, cô đều muốn bày ra dáng vẻ hoàn mỹ nhất của bản thân.

Lúc hơn bốn giờ, cô đã tắm rửa sạch sẽ, mặc xong quần áo đã chọn trước, là một chiếc váy hoa ngắn khoét chữ V, phát huy ưu thế dáng người của cô một cách vô cùng tinh tế.

Sau đó, cô bắt đầu trang điểm, bây giờ phụ nữ công sở đi ra ngoài đều không thường trang điểm.

Phương Vân là một đại mỹ nữ nổi danh trong vòng tài chính, cô đã học tập kỹ thuật trang điểm từ sớm, cho dù còn kém thợ trang điểm chuyên nghiệp nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Sau khi trang điểm cho mình theo phong cách thanh thuần, cô lại xõa mái tóc thẳng trên bờ vai.

Chuyện trang sức cũng rất đơn giản, một đôi khuyên tai nhỏ, một dây chuyền đính hình sao băng vô cùng tinh mỹ, sao băng rủ xuống phía trên rãnh ngực, tăng thêm một phần dụ hoặc.

Nghĩ một lúc, Phương Vân lại chọn cho mình một chiếc đồng hồ độc đáo, ngoài ra, đã là phụ nữ thì không thể thiếu túi xách được.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Phương Vân nhìn mình trong gương một chút. Đó chính là một đại mỹ nữ vừa thanh thuần vừa khiêu gợi. Sau khi ăn mặc một phen, ranh giới tuổi tác đã trở nên vô cùng mơ hồ, nói cô là một cô gái hơn hai mươi tuổi, đoán chừng đều có không ít người tin.

Phương Vân hài lòng gật đầu, sau đó thay đổi giày cao gót, xuất phát!

...

5:55 chiều, vẫn là nhà ăn vừa đến lúc trưa, dưới sự sắp xếp của Giang Phong, Trần Mộ Sơn và Phương Vân lần thứ nhất chính thức gặp mặt.

Trong nháy mắt nhìn thấy Phương Vân, tim Trần Mộ Sơn đập thình thịch. Cách ăn mặc vừa thanh thuần vừa gợi cảm dụ hoặc của cô thật sự đã đụng trúng trái tim bình tĩnh của hắn, khiến cho hắn thiếu chút nữa đã thất thố.

Mà nhìn Trần Mộ Sơn đẹp trai, tràn ngập hơi thở nam tính, cũng làm cho Phương Vân hài lòng.

Tóm lại, ấn tượng đầu tiên của hai bên đều rất không tệ.

Sau khi Giang Phong giới thiệu, hai người bắt chuyện với nhau, sau đó cùng tiến vào gian phòng đã đặt trước.

Bùi Dĩnh không đến lần xem mắt này. Một phần là cô có công việc phải bận rộn, mặt khác, cô cũng không muốn cướp danh tiếng của bạn tốt, Dù sao thì giá trị nhan sắc của cô cao hơn bạn mình một chút.

Sau khi ba người vào phòng bao và ngồi xuống, gọi chút đồ ăn, chờ nhân viên phục vụ rời khỏi phòng bao mới bắt đầu nói chuyện.

"Đại tác giả, hai đứa con gái của tôi đều rất thích xem bộ hoạt hình cải biên « Minh chủ tiến vị ^_^ » kia của anh. Tôi có xem cùng bọn chúng mấy chục tập, anh viết đúng là tốt, sức tưởng tượng thật sự là quá phong phú!" Phương Vân tán dương.

Trần Mộ Sơn nghe khen thì cười, khiêm tốn nói:

"Phương tổng quá khen, tiểu thuyết huyền huyễn chỉ là mấy thứ hư cấu mà thôi, thị trường chứng khoán biến hóa ngàn vạn, cô có thể đem nắm chặt mạch đập trong đó, đó mới gọi lợi hại!"

Giang Phong mỉm cười nói: "Hai vị không cần khiêm tốn, dù là ngành nghề gì, có thể đứng trên đỉnh tháp đều là đại lão cả. Hơn nữa, hai người đều là người nổi bật trong lĩnh vực của mình, xứng đáng được gọi là đại lão."

Phương Vân liếc hắn một cái, cười nói:

"Chúng tôi có phải là đại lão hay không đang còn là một vấn đề, nhưng Giang đại sư lại hoàn toàn xứng với cách gọi đại lão. Trong ngành mai mối này, từ xưa đến nay, từ trong nước ra ngoài nước, ai có thể so được với anh chứ?"

Trần Mộ Sơn phụ họa theo: "Phương tổng nói đúng, Giang đại sư hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu trong ngành mai mối."

Giang Phong bật cười, nói:

"Được rồi, ba người chúng ta đều là đại lão trong các ngành nghề."

Nói xong, ba người không khỏi nhìn nhau rồi cười một tiếng.

Cuộc nói chuyện phiếm sau đó, khiến cho Phương Vân càng trò chuyện càng cảm thấy hài lòng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận