Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 153: Cháu Biết Thân Phận Của Dì, Vậy Mà Còn Dám Làm Mai Cho Con Gái Của Dì?

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Nghiêm Thục Nhã, Giang Phong lập tức chuyển mục tiêu sang Nghiêm phụ và Nghiêm mẫu.

Bên phía Nghiêm phụ thì khá khó, dù sao thì ông ấy cũng là quan lớn trong huyện, Giang Phong có muốn gặp cũng khó mà gặp được, đừng nói chi tới chuyện bảo người ta ngồi xuống nghe hắn nói về việc làm mai!

Cho nên, chỉ có một lựa chọn, đó chính là ra tay trên người Nghiêm mẫu!

Nghiêm mẫu không phải là người trong biên chế, công việc của bà là chăm sóc chồng thật tốt, là một bà chủ gia đình điển hình.

Biện pháp tốt nhất là đến nhà chào hỏi, tiếc là nhà của quan lớn trong huyện không phải là nơi ai cũng có thể vào được, Giang Phong đoán rằng mình sẽ không thể qua được ải gác cổng.

Cho nên, sau khi rời khỏi phòng làm việc của Nghiêm Thục Nhã, Giang Phong lập tức ngồi chờ ở nơi nào đó cách cửa nhà mấy chục mét, định chờ tới lúc Nghiêm mẫu đi ra mua đồ ăn, sau đó sẽ tìm cơ hội để nói với bà về chuyện mai mối.

Đến tận bây giờ, Giang Phong mới cảm nhận được sự phiền phức khi làm mai mối cho con của nhà quan lại. Chỉ là quan lớn trong huyện thôi mà đã thế này, nếu như liên quan tới quan lớn của thành phố, hay thậm chí là của tỉnh, mẹ nó, muốn gặp được mặt của người ta đúng là chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

Nhưng mà, tục ngữ nói rằng biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn, nếu lúc đó thật sự gặp phải tình huống như thế, đương nhiên sẽ có biện pháp để giải quyết, bây giờ không cần phải quan tâm tới việc đó.

Hiện tại mới qua 2 giờ chiều một chút, Nghiêm mẫu chắc chắn sẽ không ra ngoài mua đồ ăn sớm như vậy, cho nên Giang Phong yên tâm ngồi trong xe lướt điện thoại, gửi một tin nhắn cho Hoàng Linh Vi, cô đã đồng ý sẽ gửi hình chụp toàn thân cho hắn sau hai ngày, vậy mà bây giờ còn chưa chịu gửi.

Giang Phong:

"Hoàng cô nương, hình chụp toàn thân mà em đồng ý đâu rồi?"

Hoàng Linh Vi: 'gửi hình'.

Hoàng nữ hiệp vậy mà rất hào phóng, thấy Giang Phong hỏi tới liền gửi hình qua.

Đây là một bức hình kinh điển mà con gái hay chụp, đứng trước gương, dùng di động che mặt lại sau đó chụp, thấy được rất rõ dáng người.

Trong hình, Hoàng Linh Vi mặc một cái áo thun tay ngắn màu trắng, phối với một chiếc váy ngắn họa tiết hoa, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, làm cho Giang Phong không ngừng nuốt nước miếng.

Bởi vì váy ngắn có hiệu quả bóp eo, cho nên đáng người của cô trông cực kỳ chuẩn.

Cách tay ngọc ngà được để trần trụi ra thêm một chút thì mập, giảm một chút thì gầy, xương quai xanh cũng cực kỳ gợi cảm.

Cổ là dạng cổ mà tất cả các cô gái đều ước ao - cổ thiên nga, tóm lại là những nơi lộ ra đều cực kỳ hoàn hảo.

Không biến có phải do người tình trong mắt hóa Tây Thi không, dù sao thì Giang Phong chưa từng gặp được cô gái nào xinh đẹp hơn Hoàng Linh Vi cả, tướng mạo của cô hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của Giang Phong.

Giang Phong nhìn cô tới mê mẩn!

Cho tới khi Hoàng Linh Vi gửi cho hắn một tin nhắn, hắn mới giật mình tỉnh lại.

Hoàng Linh Vi:

"..."

Giang Phong:

"Hình dáng của nàng, nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn. Rực rỡ như cúc mùa thu, tươi rạng như tùng mùa xuân. Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên. Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm, tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong. To nhỏ vừa chuẩn, dài ngắn vừa thích hợp. Vai như vót đẽo thành,eo như lấy dải lụa thắt lại. Cổ trước sau thon dài, da trắng hé lộ. Sáp thơm không cần thêm, phấn màu chẳng cần thoa."

Giang Phong:

"Hoàng tiên tử, anh thấy câu từ của mình không còn đủ để hình dung vẻ đẹp của em nữa rồi, chỉ có thể mượn câu từ của Tào đại tài tử để diễn tả một chút mà thôi!"

Hoàng Linh Vi:

"Anh...anh làm lố quá rồi!"

Giang Phong:

"Không hề, trong lòng anh, em là người đẹp nhất. Có điều, em dùng điện thoại che mặt lại để làm gì vậy, mau gửi một tấm không che qua đi!"

Hoàng Linh Vi:

"Qua mấy ngày nữa rồi nói sau!"

Giang Phong:

"..."

...

4 giờ chiều.

Nghiêm mẫu đúng giờ ra ngoài mua đồ ăn.

Vì để bảo đảm nguyên liệu nấu ăn luôn tươi, ngày nào Nghiêm mẫu cũng đi ra ngoài mua đồ ăn hai lần.

Ở huyện Bách Lương tổng cộng có 2 cái chợ, chợ Thành Đông và chợ Thành Nam. Bởi vì nơi đây cách chợ Thành Đông tương đối gần, cho nên Nghiêm mẫu hầu như đều tới chợ Thành Đông mua đồ ăn.

Bởi vì trời khá nắng, cho nên lúc đi ra ngoài, Nghiêm mẫu cầm theo dù, bà vừa đi vừa nghĩ một chút tới chợ sẽ mua cái gì. Vừa đi ra khỏi nhà không bao xa, bà đã nghe được một giọng nói trong trẻo vang lên:

"Dì ơi, dì đang đi mua đồ ăn hả?"

Nghiêm mẫu nghe thấy tiếng gọi liền quay lại, thấy người hỏi là một tên nhóc 20 tuổi đẹp trai thì vừa đi vừa gật đầu, nói:

"Đúng vậy, nhóc con, cháu gọi dì có chuyện gì không?"

Tên nhóc đẹp trai đi theo bà, mỉm cười, nói:

"Dì ơi, lời đầu tiên cho cháu giới thiệu một chút, cháu tên là Giang Phong, là người trấn Thanh Hà, tốt nghiệp trường đại học XX, hiện tại đang làm bà mối."

Nghiêm mẫu có hơi kinh ngạc, hỏi:

"Cháu tốt nghiệp một ngôi trường đại học nổi tiếng như thế, vậy mà lại đi làm bà mối à?"

Giang Phong cười, nói:

"Dì à, các công việc chỉ khác nhau về việc phân công lao động, không phân biệt giàu nghèo, việc cháu làm bà mối cũng là đang cống hiến năng lực của bản thân cho sự hài hòa của xã hội mà!"

Nghiêm mẫu nghe vậy liền cười, nói:

"Nhóc nói không sai, giác ngộ rất cao."

Giang Phong cười ha ha, sau đó đi thẳng vào chủ đề, nói:

"Dì à, không gạt dì, trên tay của cháu có không ít khách hàng chất lượng tốt, hiện tại cháu đang tìm kiếm đối tượng phù hợp với bọn họ, cháu nghe nói dì có một cô con gái, không biết mọi người có ngại việc ra mắt hay không?"

Nghiêm mẫu nghe thấy thế liền dừng bước lại, liếc mắt nhìn hắn, nói:

"Nhóc con, cháu có biết thân phận của dì không?"

Giang Phong gật đầu, nói:

"Cháu biết rất rõ thân phận của dì."

Nghiêm mẫu nhắm mắt lại, nói:

"Cháu biết thân phận của dì, vậy mà còn dám làm mai mối cho con gái của dì?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận