Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 892: Khá Lắm Chàng Trai, Chẳng Lẽ Lại Thẳng Thắn Như Vậy Sao, Vừa Gặp Mặt Liền Nói Về Duyên Phận Rồi? (2)

Giang Phong vừa nhìn là đã có dự tính, hỏi: “Bà chủ, tiệm bún của bà bình thường mở cửa đến mấy giờ tối?"

“Thường thì khoảng bảy giờ tối mới đóng cửa.” Mai mẫu nói.

“Vậy sắp xếp chín giờ tối hẹn gặp mặt thì thế nào?” Giang Phong hỏi.

“Được đó!” Mai Oanh Oanh tự mình đồng ý.

Khoảng thời gian 2 tiếng cũng vừa đủ để về nhà gội đầu tắm rửa, ăn diện trang điểm, nếu gặp muộn hơn thì không thích hợp.

Giang Phong cười nói: "Lát nữa tôi nói anh ta liên lạc với cô, hai người tự thương lượng địa điểm gặp nhau nhé, tôi cũng không đi làm bóng đèn nữa.”

Đối với điều này, Mai Oanh Oanh cũng không có ý kiến.

Tiếp theo, Giang Phong hỏi ngắn gọn về tình hình của Mai Oanh Oanh, sau đó trao đổi thông tin liên lạc trước khi Giang Phong đứng dậy và rời đi.



Mười lăm phút sau.

Giang Phong gọi điện thoại cho Trần Ngạn Nhậm và nói thẳng vào vấn đề: "Anh Nhậm, tôi đã tìm được người phù hợp với anh rồi!"

Trần Ngạn Nhậm lấy lại tinh thần và nói: “Giang đại sư, phiền anh giới thiệu qua tình hình của đàng gái.”

Giang Phong cười giới thiệu: "Cô ấy là người tỉnh này, năm nay 24 tuổi, cao 1 mét 65, cũng có bằng cử nhân như anh, cô ấy hiếu thảo, hiểu chuyện, tính tình rộng lượng, thích xem phim ảnh, ca hát, trượt băng, bơi lội, ẩm thực, du lịch, v.v.

Cô ấy trông ưa nhìn, rất hợp với anh, gia cảnh cũng khá, cha mẹ cô ấy kinh doanh cửa hàng bán bún trên đường xx, quận Thanh Tú, hiện tại kiếm được hàng chục nghìn tệ một tháng."

Nghe đến đây, Trần Ngạn Nhậm kêu lên: “Giang đại sư, cha mẹ cô ấy kinh doanh cửa hàng bán bún ư?”

Giang Phong cười nói: “Đúng vậy, cha mẹ cô ấy đã mở cửa hàng bán bún hơn 20 năm rồi.”

Trần Ngạn Nhậm lập tức xúc động nói: "Đây thực sự là định mệnh, tôi đang chuẩn bị quay lại Úc Lâm để mở một cửa hàng bán bún, không ngờ rằng người mà Giang đại sư đã tìm cho tôi lại mở một cửa hàng bán bún tại nhà."

"Duyên phận rất kỳ diệu." Giang Phong cũng cảm khái thở dài một hơi, sau đó nói: "Tôi đã thay anh hẹn người ta tối nay chín giờ gặp mặt, lát nữa tôi sẽ cho anh thông tin liên lạc của cô ấy, anh với cô ấy thương lượng địa điểm gặp mặt.”

"Được, cám ơn Giang đại sư.”

"Không có gì, nếu cần gì thì gọi lại cho tôi."

“Ừm, được thôi.”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong lập tức gửi thông tin liên lạc của Mai Oanh Oanh cho Trần Ngạn Nhậm, sân khấu đã được dựng sẵn, còn phần biểu diễn tiếp theo là tùy thuộc vào bọn họ.



"Leng keng ~"

Điện thoại reo tại một quán ăn ở thôn Thủy Điền, thị trấn Ngũ Phúc, huyện Bách Lương, một người phụ nữ trung niên nghe điện thoại nói vài câu rồi sau đó cầm hai bao thuốc lá nói với một ông lão đang ngồi trong quán: “Cha à, con đem thuốc lá đưa cho người ta, cha giúp con trông cửa hàng một lát nhé, con sẽ về ngay.”

“Đi đi!” Ông lão trả lời.

Người phụ nữ trung niên chạy xe đạp điện đi giao thuốc lá cho khách.

Ông lão thấy cảnh đó không nhịn được mà thấy xúc động trong lòng lần thứ n, thời đại này bây giờ thật là khác, mua hai bao thuốc lá cũng phải giao tận cửa cho người ta.

Nhớ hồi đó, khi còn là nhân viên bán hàng trong một hợp tác xã tiếp thị cung ứng, ông ta thật sự rất oai, khách hàng đến mua đồ nói chuyện với ông ta rất nhỏ nhẹ, cứ sợ làm ông ta không vui thì ông ta sẽ không bán cho bọn họ.

Khi đó những nhân viên bán hàng này đúng là chảnh chọe, vô duyên vô cớ không nhìn thẳng mặt người ta, rất ít khách đến mua đồ dám lớn tiếng trước mặt họ.

Ông ấy còn nhớ hồi đó nhiều hợp tác xã cung ứng tiếp thị đều treo biển “Không được đánh mắng khách hàng”, hợp tác xã cung ứng và tiếp thị mà ông ấy làm việc cũng đã treo một tấm biển như vậy, do đó có thể tưởng tượng những người bán hàng khi đó ngang ngược và kiêu ngạo như thế nào.

Tuy nhiên, thời thế đã thay đổi, hợp tác xã cung ứng và tiếp thị đang hoạt động sôi nổi trong những ngày đó đã biến mất từ lâu theo dòng chảy của thời gian.

Ngày nay, hầu hết các doanh nghiệp đều chú trọng đến dịch vụ, doanh nghiệp nào có thái độ phục vụ tốt, ân cần sẽ làm ăn phát đạt.

Lấy thôn Thủy Điền làm ví dụ, vào thời kỳ đỉnh cao, trong bán kính 500 mét từ trung tâm thôn, ước chừng sẽ có sáu cửa hàng nhỏ.

Nhưng đến hôm nay, ba trong số sáu cửa hàng đó đã đóng cửa, hai cửa hàng khác cũng gần phải đóng cửa, chỉ bán những món đồ ăn vặt mà trẻ em thích đến mua.

Chỉ có cửa hàng nhỏ do con trai và con dâu của ông kinh doanh là làm ăn phát đạt, gần như tiếp quản việc kinh doanh của cả thôn, đều nhờ vào thái độ kinh doanh tốt và phục vụ chu đáo của con trai và con dâu ông.

Bất kể ai trong thôn muốn mua thứ gì, chỉ cần một cuộc điện thoại, con trai và con dâu của ông đều sẽ giao hàng đến tận nhà ngay, dù chỉ mua một cái bật lửa cũng không ngoại lệ.

Phục vụ chu đáo như vậy, cộng với trí tuệ cảm xúc cao của con trai và con dâu, không chỉ khéo ăn nói mà còn sẵn sàng cho khách hàng mua thiếu, việc kinh doanh này muốn không phát đạt cũng khó.

Sau khi độc chiếm công việc kinh doanh trong thôn, con trai và con dâu của ông lão thực sự kiếm được rất nhiều tiền.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận