Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 871: Người Khác Mua Thức Ăn, Ngươi Muốn Mua Muối Cũng Có Thể Khiến Cho Bản Thân Mình Nghèo (2)

Trước kia, quan hệ của hai người còn thân hơn cả anh em, nhưng sau khi Khương Văn Thượng tự lập nghiệp, càng ngày càng kết giao được nhiều bạn bè. Nếu như chia tình bạn làm mười phần, trước kia mười phần tình bạn này đều ở trên người Khương Văn Võ. Nhưng mà sau khi Khương Văn Thượng kết giao càng nhiều bạn bè, trong đó không thiếu bạn bè tri tâm, mười phần tình bạn này liền chia ra ngoài, có thể giữ ba phần ở trên người Khương Văn Võ, đã coi như Khương Văn Thượng niệm tình cũ rồi.

Bây giờ, lúc Khương Văn Võ và Khương Văn Thượng ở chung đã không còn cảm giác thân thiết giống như lúc trước nữa, nhiều hơn một phần lạnh nhạt và khách sáo.

Trong lòng Khương Văn Võ có chút tiếc nuối, nhưng mà hắn cũng hiểu rõ, sở dĩ xuất hiện loại tình huống này là bởi vì hắn vẫn luôn trì trệ không tiến, theo không kịp bước chân của bạn từ nhỏ.

Trong mấy tháng tiếp xúc với bạn từ nhỏ, trong lòng Khương Văn Võ cũng có một chút cảm ngộ, ở cái tuổi này không nên hài lòng với những gì bản thân đang có, như vậy thì cả đời này sẽ không có tiền đồ, thậm chí muốn cưới vợ cũng là chuyện khó khăn.

Có lẽ, hắn thật sự nên thay đổi một lần, thử làm một việc mà trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ, đó là lập nghiệp.

Trong một đêm này, Khương Văn Võ nằm ở trên giường suy nghĩ rất nhiều.

. . .

Giữa trưa ngày kế tiếp.

Sau khi làm, Khương Văn Võ không vội đi ăn cơm, mà là gọi điện thoại cho cha mình trước, nói lại ý định chuẩn bị từ chức lập nghiệp của mình.

Sau khi cha Khương nghe xong thì tỉnh táo hỏi: "Con muốn kinh doanh cái gì?"

Khương Văn Võ nói: "Con đã suy nghĩ cẩn thận, Văn Thượng mở công ty trang trí, con chuẩn bị mở một cửa hàng vật liệu xây dựng, có hắn chiếu cố, việc kinh doanh chắc chắn sẽ không sai được."

Cha Khương trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cha không hiểu nhiều chuyện làm ăn, nhưng mà Văn Thượng mở công ty trang trí nhiều năm, chắc là đã có nhà cung cấp cố định, hơn nữa giá cả chắc là cũng tương đối thấp. Tuy nói quan hệ của con và Văn Thượng tốt, nhưng giá cả của cửa hàng vật liệu xây dựng của con cũng không thể thấp hơn so với người khác được, ít nhất cũng phải giống như người ta thì Văn Thượng mới có khả năng chiếu cố cho con. Nhưng mà con không có chút mối quan hệ nào, thậm chí còn không biết nên nhập hàng ở đâu cho cửa hàng vật liệu xây dựng, con chắc chắn rằng mình có thể cạnh tranh được với người ta?"

Khương Văn Võ nói: "Khó khăn là chuyện đương nhiên, muốn lập nghiệp nào có dễ dàng như vậy. Con đã nghĩ qua, cửa hàng vật liệu xây dựng sẽ hợp tác với Văn Thượng, có hắn nhập cổ phần thì vấn đề mà cha nói sẽ không còn là vấn đề."

Cha Khương nói: "Đây là biện pháp tốt, vậy con đi hỏi ý kiến Văn Thượng đi, nếu là hắn chịu hợp tác mở cửa hàng vật liệu xây dựng với con thì cha sẽ đi tìm bạn bè thân thích góp tiền giúp con."

Khương Văn Võ nói: "Ừm, vậy con sẽ tìm thời gian nói chuyện với hắn một chút, thành công sẽ gọi điện thoại cho cha."

Sau đó, hai cha con lại nói chuyện vài câu mới cúp điện thoại.

Lúc Khương Văn Võ đi ăn cơm, trong lòng dần dần bắt đầu có lửa nóng, đến buổi tối phải nói chuyện thật tốt với bạn từ nhỏ mới được, nếu thuận lợi thì ngày mai sẽ từ chức đi làm chuyện lớn…



Lúc Khương Văn Võ gọi điện thoại cho cha mình, hắn phát hiện Khương Văn Thượng đang tiếp một vị khách đến văn phòng công ty bái phỏng. Khách hàng này không phải là ai khác, chính là bà mối của phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, Trương Đan.

Trương Đan là chị cả trong phòng ký túc xá của Hoàng Linh Vi hồi đại học, ban đầu cô công tác ở quê mình, cuối cùng sau khi so sánh một phen, cô đã bỏ qua công việc kia, lựa chọn đến phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc làm bà mối.

Bây giờ đã qua hơn nửa năm, thu nhập hàng tháng của Trương Đan đã lên tới hơn 30 ngàn tệ. Điều này khiến cho cô cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc trước đã lựa chọn làm bà mối, mà không phải là làm công chức bình thường.

Giá trị nhan sắc Trương Đan cũng không cao, nhưng lại có chút khí thế uy nghiêm. Cô lúc này ngồi ở trước mặt Khương Văn Thượng, khẽ cười nói: "Khương tổng, tôi mạo muội đến đây bái phỏng, là muốn giới thiệu cho anh một đối tượng vô cùng ưu tú, làm chậm trễ một chút thời gian của anh, hi vọng anh bỏ qua cho."

Khương Văn Thượng ngồi ở trên ghế giám đốc, cười ha hả nói: "Không ngại, có người giới thiệu đối tượng cho tôi, tôi vui còn không kịp, bà mai Trương cứ nói đi, tôi nghe."

Trương Đan nghe vậy thì nói ngắn gọn: "Khương tổng, đối tượng mà tôi giới thiệu cho anh nhỏ hơn anh hai tuổi, tốt nghiệp cấp ba, từng công tác trong đội nữ đặc cảnh tỉnh Tứ Xuyên khoảng mười năm, là lính đặc chủng có năng lực thực chiến cực mạnh."

Khương Văn Thượng đặt chén trà xuống, vừa mừng vừa sợ nói: "Bà mối Trương, cô không nói đùa đó chứ, đối tượng mà cô giới thiệu cho tôi là một nữ đặc chủng?"

Cũng khó trách Khương Văn Thượng lại có phản ứng này, đây chính là lính đặc chủng đó. Cho dù lính đặc chủng trong hiện thực không có khoa trương giống như trên TV, nhưng ấn tượng của người dân đối với lính đặc chủng vẫn là một tồn tại vô cùng trâu bò.

Nhất là nữ lính đặc chủng, lại càng hiếm thấy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận