Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1247: Có Khác Thường Tất Có Yêu. (2)

Nếu cha mẹ đã cãi nhau hơn mười năm có thể ngừng cãi vã, thì có thể tưởng tượng được cha cô bị bệnh nặng đến như thế nào.

Liễu Tiểu Diệp cắn môi một cái, vẻ mặt khẩn cầu nói: "Anh Giang Phong, internet đều nói anh là kỳ nhân hiếm có trên thế gian, anh có thể cứu cha em không?"

Giang Phong thở dài nói: "Em gái Tiểu Diệp, anh có thể thôi toán ra được bệnh của cha em, nhưng anh dù sao cũng không phải là bác sĩ, cũng không có năng lực thần kỳ gì, điều duy nhất anh có thể giúp em, chính là tìm cho ba em một bác sĩ có trình độ chuyên môn cao."

Đôi mắt Liễu Tiểu Diệp ửng đỏ nói: "Cám ơn anh!"

...

Cùng lúc đó.

Một khu dân cư nào đó.

Mẹ Liễu nhìn chồng đau đớn đổ mồ hôi, cố nén nước mắt nói: "Lão Liễu, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, nếu không chúng ta hay là đi bệnh viện trị liệu!"

Cha Liễu nắm khăn mặt lau mồ hôi, cười khổ nói: "Được rồi, tình huống anh như thế, đi bệnh viện cũng chỉ là lãng phí tiền mà thôi, còn không bằng tiết kiệm một chút tiền, chờ anh đi rồi em với con gái cũng có thể có một cuộc sống tốt hơn."

Mẹ Liễu không khỏi che miệng lại, không khỏi chính mình khóc lên, cô với chồng đúng là hay cãi nhau, còn thường xuyên đánh nhau, nhưng bọn họ chân chính làm được đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, cho nên bất kể cãi nhau, đánh nhau như thế nào, mười mấy năm qua cũng không ai nhắc đến hai chữ ly hôn.

Trước đây không lâu, sau khi cha Liễu được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, mẹ Liễu cảm giác như trời sắp sụp xuống, cũng không còn tâm trạng đi cãi nhau với chồng nữa, điều này mới khiến Liễu Tiểu Diệp cảm thấy khác thường.

"Lão Liễu, ông không thể bi quan như thế, mặc dù tỷ lệ tử vong của bệnh ung thư gan cao, nhưng có một số ít bệnh nhân ung thư gan giai đoạn cuối, sau khi được trị liệu còn có thể sống thêm hai mươi ba mươi năm."

Cha Liễu thở dài nói: "Tôi biết có ví dụ như vậy, ví dụ như lãnh đạo bệnh viện của người anh họ của dì tôi bị ung thư gan giai đoạn cuối, nhưng sau hai mươi năm, người ta vẫn còn sống rất tốt.

Chỉ là, theo em họ tôi tôi, người ta dùng đều là thuốc nhập khẩu giá cả đắt đỏ, những gia đình bình thường như chúng ta làm sao có thể mua được những loại thuốc nhập khẩu đắt tiền như vậy chứ?

Cho nên xem y học cổ truyền, lấy ngựa chết làm ngựa sống là được rồi, có thể bảo vệ mạng vậy coi như mệnh tôi lớn, không gánh nổi mệnh đó cũng là vận mệnh tôi đã như vậy."

Nước mắt mẹ Liễu rốt cục vẫn là chảy xuống, vẻ mặt hối hận nói: "Lão Liễu, đều tại tôi luôn tức giận với ông, đoán chừng bệnh này của ông đều là do tức giận mà thành, là tôi hại ông!"

Cha Liễu giật cái khăn giấy lau nước mắt cho bà, vẻ mặt có phần tiều tụy cười nói: "Bà không giận tôi là đúng, nhưng cũng không cần gánh lấy trách nhiệm về mình, nguyên nhân gây ra bệnh ung thư gan là gì? hình thành tôi cũng không biết, nhưng khẳng định không phải là bởi vì thường xuyên tức giận liền sẽ bị mắc bệnh, nếu là như vậy, những người tính khí kia không tốt cũng phải bị ung thư gan rồi."

Mẹ Liễu đỏ mắt lên nói: "Người ta cũng nói tức giận hại gan, cho dù tức giận không phải nguyên nhân chính gây ra bệnh của ông, nhưng khẳng định nó đã gây ra tác dụng xấu."

Cha Liễu khoát tay nói: "Đều nói chuyện này không liên quan tới bà, Sinh Lão Bệnh Tử không phải là chuyện con người có thể khống chế được, những chuyện khác tôi không lo lắng, chỉ lo lắng tôi đi rồi sau đó con gái sẽ chịu không nổi sự đả kích này."

Mẹ Liễu dụi dụi con mắt, nói: "Không được nói những câu xui xẻo như vậy, hơn nữa tôi cũng tin tưởng con gái của chúng ta rất mạnh mẽ, chúng ta ở trước mặt con bé cãi vã đánh nhau nhiều năm như vậy, đổi thành đứa nhỏ khác sợ là tính tình đã sớm trở nên quái gở rồi, nhưng con bé không bị ảnh hưởng một chút nào.

Bởi vậy có thể thấy được, con gái chúng ta so với chúng ta tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn."

Cha Liễu gật đầu, nói: "Tình hình hiện tại của tôi ngày càng tệ, chỉ sợ cũng không giấu được con gái bao lâu nữa, học kỳ của con bé là thời kỳ mấu chốt trong ba năm sơ trung, tôi không thể ảnh hưởng đến việc học của con bé được, tôi chuẩn bị tìm cớ đi về quê, những ngày kế tiếp không tiếp xúc nhiều với con gái, bà cảm thấy như thế nào?"

Mẹ Liễu vội vã phản đối nói: "Không được, tôi không đồng ý, ông như vậy mà về quê, đây chẳng phải hoàn toàn chính là chờ chết ư, hơn nữa ở quê bên kia có ai có thể chăm sóc cho ông chứ?"

"Không về quê vậy cũng phải dời ra ngoài ở, không thể để con gái biết bệnh tình của tôi được, bằng không việc học của con bé nhất định sẽ bị ảnh hưởng."

"Vậy thuê một căn nhà nhỏ gần đây, ăn uống cùng với ở vẫn là ở trong nhà, chỉ khi con gái không có ở nhà trở về cũng được."

Hai vợ chồng ở nơi này thương lượng làm sao giấu con gái, không biết Giang Phong đã đem tất cả chuyện của bọn họ nói ra, con gái của bọn họ đã biết được sự thật.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận