Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 151: Trang Điểm Cho Anh Ngắm

Tỉnh thành tỉnh Quảng Tây.

Ở cư xá nào đó trên đường Tây Hương.

Trương Dung Oánh đang đau đầu tìm đồ trong tủ quần áo cực lớn của mình, cô đã chọn được mấy bộ đồ trong khá phù hợp, nhưng khi mặc lên lại cảm thấy không quá hài lòng.

Tuy nói rằng mỗi cô gái đều thích chưng diện, nhưng mà không phải tất cả các cô gái đều biết cách phối đồ, đặc biệt là những cô gái học y, bình thường đều bận làm việc, gần như chỉ mặc áo khoác trắng, cho nên rất ít có thời gian để suy nghĩ về việc phối đồ.

Suốt nhiều năm qua, Trương Dung Oánh đều ăn mặc vô cùng tùy ý, không quá cân nhắc về việc phối đồ.

Nhưng mà, hôm nay cô sẽ gặp một người vô cùng quan trọng, vì có thể để lại cho anh ấn tượng đầu tiên đẹp nhất, Trương Dung Oánh mới nghĩ tới việc ăn mặc đẹp một chút.

Phối cả nửa ngày cũng chẳng phối ra được hiệu quả mà mình mong muốn, Trương Dung Oánh cực kỳ buồn bực, ngay khi sự kiên nhẫn của cô dần bị thời gian bào mòn, thì một chiếc váy lụa trắng in hoa ở trong tủ quần áo hấp dẫn sự chú ý của cô.

Cô nhớ chiếc váy này là vào năm trước, khi cô đi dạo phố với chị em thân thiết mua được, có lẽ là sau khi mua về chưa một lần mặc qua. Hiện tại không tìm thấy được bộ đồ nào phù hợp, cho nên cô dứt khoát lấy cái váy bó eo đó ra thử.

Một phút sau.

Trương Dung Oánh thay chiếc váy bó eo đó đi tới trước cái gương chạm đất, nhìn mỹ nhân có dáng người hoàn mỹ trong gương, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác, trong lòng cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Cô đi tới tủ giày, tìm một đôi giày cao gót thủy tinh, sự phối hợp này có thể nói là vẽ thêm mắt cho rồng, cô lập tức biến thành một mỹ nhân phong tư trác tuyệt.

Trương Dung Oánh lập tức hài lòng, gật nhẹ đầu, cô thầm nghĩ mình xuất hiện trước mặt tên ngốc kia với bộ dạng như thế này, có lẽ sẽ làm anh ta mê mẩn tới mức không nhớ ra được tên họ của mình!

Trương Dung Oánh vừa nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch của tên kia liền không nhịn được mà tươi cười.

...

1 giờ chiều.

Trạm tàu điện ngầm ga Triều Dương, cửa A.

Trương Dung Oánh với chiếc váy bồng bềnh đang đứng ở chỗ đó, chờ Giang Phi đến.

Nhan sắc của Trương Dung Oánh và Giang Tuyết cùng một cấp bậc, đều là mỹ nữ trăm năm có một.

Mấy phút sau, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt Trương Dung Oánh.

Trương Dung Oánh nhìn Giang Phi từ thang máy đi lên, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, mặt cũng từ từ đỏ lên.

Dáng người không khác gì trong video cả, không phải quá đẹp trai, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác rất chân thật, đặc biệt là nụ cười thật thà của anh ta, nó làm cô cảm thấy an tâm,

Một người vô cùng chất phác.

Rung động trong hai tháng qua đã làm cô mơ hồ đồng ý gặp mặt bên ngoài, chuyện này đúng thật là một kỳ tích.

"Oánh Oánh, để em phải chờ lâu rồi!"

Giang Phi đi tới trước mặt Trương Dung Oánh.

Trương Dung Oánh cười, nói:

"Em cũng chỉ vừa mới tới thôi!"

Giang Phi cười ha ha, nói:

"Oánh Oánh, đây là lần đầu tiên anh tới tỉnh thành, nơi này là địa bàn của em, vì vậy con người năm mươi mấy ký này giao cho em đó nha!"

Trương Dung Oánh lườm anh một cái, sau đó hỏi:

"Đói bụng rồi đúng không? Muốn ăn một chút gì không?"

Giang Phi nói:

"Em gái và em trai của anh cực kỳ thích món phở Lão Hữu, hay là em dẫn anh đi nếm thử món đó đi?"

Trương Dung Oánh gật đầu, nói:

"Không thành vấn đề, món phở Lão Hữu này đúng thực là món đặc sản địa phương, em biết mấy tiệm làm ra được mùi vị rất chuẩn, em dẫn anh đi!"

Giang Phi lập tức khen ngợi từ đáy lòng:

"Oánh Oánh, quên nói với em, hôm nay em mặc chiếc váy này cực kỳ xinh đẹp, váy bồng bềnh, nhìn em giống như một vị tiên nữ vậy."

Trương Dung Oánh được khen thì cực kỳ đắc ý, không uổng công là chiếc váy ngày hôm nay cô lật hết cả nửa tủ quần áo mới tìm ra được:

"Xem ra sau khi làm bà mối, độ dẻo miệng của anh tăng không ít!"

Giang Phi cười ngây ngô, nói:

"Anh chỉ ăn ngay nói thật mà thôi."

Trương Dung Oánh liếc anh một cái, khóe miệng hơi cong lên.

Cô không nói nữa, dẫn Giang Phi tới tiệm phở Lão Hữu mà cô biết.

...

Khi Giang Phi đi tới tỉnh thành, thì Giang Phong đã rời đi, hắn dẫn ba người nhà Tiêu Mẫn tới Uông gia, việc này theo cách nói của huyện Bách Lương chính là thăm nhà, nhưng mà ở những nơi khác có lẽ sẽ có cách gọi khác, nhưng ý nghĩa đều như nhau cả.

Hiện tại, Giang Phong cũng coi như là người có chút kiến thức, hắn đã tham quan biệt thự Ngụy gia, cũng tham quan biệt thự Tiêu gia, đều là những biệt thự được trang trí theo phong cách vô cùng sang trọng. Nhưng mà bất kể là biệt thự của Ngụy gia, hay là Tiêu gia, nếu đem nó so với biệt thự của Uông gia, thì đúng thật là khác nhau một trời một vực.

Sau khi tiến vào trong biệt thự của Uông gia, Giang Phong mới thật sự cảm nhận được cuộc sống của người có tiền rốt cuộc là tốt mới như thế nào, so với người bình thường, thì chẳng khác nào là sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Đừng nói tới hắn, ngay cả người có kiến thức rộng rãi như Tiêu Mẫn, sau khi tiến vào trong biệt thự Uông gia cũng có loại cảm giác được mở mang tầm mắt.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận