Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 499: Cha Sống Tới 95 Tuổi Rồi Cũng Chưa Từng Gặp Vị Đại Sư Mệnh Lý Nào Lợi Hại Như Vậy (3)

Còn giới thiệu cô Du Kinh Hồng cho hiệu trưởng Cổ.

Ngoài ra cũng giới thiệu cô Lý từng thủ vai Tiểu Long Nữ cho đại công tử hào môn ở Hương Giang, Lý Ức Cơ.”

“Phục!”

“Không thể không phục!”

Liễu Y Y và Đường An Quân đều sợ hãi thán phục không thôi.

Tiếp đó, bốn người vừa ăn cơm vừa tán gẫu.

Chờ ăn no rồi, Giang Phong mới nói với hai người bạn học cũ: “Lớp trưởng, hoa khôi, thứ bảy này tôi chuẩn bị tổ chức tiệc tân gia, tới lúc đó mời hai người cũng tới tham gia.”

Đường An Quân nghe vậy thì run lên một cái trong lòng, hỏi: “Ông chủ, cậu định chuyển tới Tây Phái Ngự Giang bên kia ở sao?”

Chuyện liên quan tới biệt thự Tây Phái Ngự Giang, ba anh em Giang Phong cũng không có ý giấu Đường An Quân và Liễu Y Y, cho nên hai người đều biết rõ Uông tổng tặng một bộ phòng cho ông chủ làm lễ tạ môi.

Liễu Y Y cũng có chút nuối tiếc nói: “Hai người dọn đi rồi, nơi này chỉ còn lại tôi với An Quân ở.”

Ở phòng nhiều người náo nhiệt đã quen, Giang Phong thật ra cũng rất không nỡ, có điều chị gái hiện đã có bạn trai, mà bạn gái hắn cũng đã sắp tốt nghiệp, vẫn ở cùng hai người bạn học như này cũng không tiện.

Cho nên, chuyện tách ra là chuyện không thể tránh.

Giang Phong không muốn khiến bầu không khí trầm xuống, liền cười mắng: “Nhìn hai người có biểu cảm gì đi, cho hai người không gian riêng tư, ở rộng rãi thoải mái một chút, hai người còn không vui à?”

Đường An Quân hiểu ý của hắn, cũng cười nói: “Danh tiếng của Tây Phái Ngự Giang đã sớm như sấm rền bên tai, tiếp theo phải nhờ phúc của ông chủ giúp hai con dân chúng tôi mở rộng tầm mắt rồi!”

Liễu Y Y nghe xong cũng có chút chờ mong.

...

Thôn Long Sơn.

Giang mẫu đang ngồi dưới cây nhãn tán gẫu cùng mấy bà hàng xóm.

Bỗng nhiên, điện thoại Huawei đang cầm trên tay vang lên, Giang mẫu nhìn vào màn hình điện thoại, không nhịn được cười nói: “Là Tiểu Phong nhà tôi gọi điện về.”

Nói xong liền nhấn nhận điện thoại, hỏi: “Tiểu Phong, con ăn cơm chưa?”

Giang Phong đáp: “Con vừa ăn xong, mẹ, thứ bảy này con đi mở tiệc tân gia, mời họ hàng thân thích tới náo nhiệt một bữa.”

Nghe đến đó, Giang mẫu hưng phấn nói: “Quá tốt rồi, Tiểu Phong, mẹ sẽ lập tức gọi điện thoại thông báo cho họ hàng trong nhà, mấy giờ làm lễ, con đã tính chưa?”

“Tám giờ sáng ạ!”

“Được, vậy mẹ bảo bọn họ thứ sáu lên tỉnh thành.”

“Vâng ạ.”

“Cứ như thế nhé, mẹ cúp máy đây!”

“Vâng!”

Chờ Giang mẫu cúp điện thoại xong, mấy bà hàng xóm liền tò mò xúm vào hỏi: “Chị, Tiểu Phong nhà chị lại định chuyển sang chỗ khác sao?”

Giang mẫu tươi cười nói: “Năm ngoái Tiểu Phong nhà tôi làm mai mối cho một ông chủ siêu lớn ở Quảng Đông, sau khi chuyện thành công, ông chủ lớn kia đã tặng một căn biệt thự cho Tiểu Phong, có điều phòng mới không tiện chuyển vào ở luôn, cho nên Tiểu Phong nhà tôi đã quyết định cứ để cửa mấy tháng cho nhà thoáng khí đã.

Bây giờ đã đến thời gian thích hợp mới quyết định dọn vào ở.”

Nghe đến đó, mấy bà hàng xóm không ngừng tỏ lời hâm mộ.

Bà hàng xóm số hai nói: “Phòng ở tỉnh thành, chọn bừa một cái cũng đã lên đến trăm vạn rồi, mà chị còn nói là biệt thự, vậy tối thiểu cũng phải trị giá hơn mấy trăm vạn. Một lần ra tay đã bỏ ra mấy trăm vạn, không hổ là ông chủ lớn mà!”

Bà hàng xóm số ba nói: “Tiểu Phong thật sự quá là lợi hại, từ lúc tốt nghiệp đại học tới bây giờ vẫn chưa được một năm đâu mà đã làm ra được gia nghiệp lớn như vậy rồi, nếu như con trai em có thể bằng được một nửa Tiểu Phong thì em có chết cũng không có gì hối tiếc!”

Mấy người hàng xóm khác cũng nhộn nhộn nhịp nhịp nói lời khen ngợi, sự ghen tị trong giọng điệu của họ khiến Giang mẫu mừng thầm không thôi.

Nhiều lần cũng không nhịn được mà muốn nói ra rằng căn biệt thự kia không chỉ có mấy trăm vạn, mà giá trị ít nhất hơn ba ngàn vạn.

Có điều nghĩ lại, vẫn là nghe theo con trai, khiêm tốn một chút thì hơn.

Chờ một đám hàng xóm khen ngợi xong, Giang mẫu mới cười hắc hắc, nói: “Mấy người cứ trò chuyện tiếp đi, tôi phải đi gọi điện cho họ hàng trước đây.”

Nói xong liền hưng phấn đi gọi điện thoại cho từng người một.

...

Đảo mắt đã tới thứ sáu.

Giữa trưa.

Tại một đồn công an nào đó ở huyện thành huyện Bách Lương, Giải Phóng tan việc xong cũng không kịp ăn lấy miếng cơm đã vội vội vàng vàng lái xe chạy tới nhà bạn gái Phùng Thiến.

Chưa tới nửa giờ sau, Giải Phóng đã chạy tới bộ phận bán buôn ở trấn Phượng Dương.

Sau khi xuống xe, Giải Phóng vội vàng chào hỏi: “Chú, dì, xin chào mọi người!”

Phùng mẫu hỏi: “Giải Phóng, con chạy tới sớm như vậy, hẳn là còn chưa kịp ăn cơm đi?”

Giải Phóng cười hắc hắc: “Sợ mọi người chờ sốt ruột nên con tan làm cái là chạy tới đây luôn!”

Phùng Thiến rất là hài lòng với thái độ của bạn trai, nghĩ thầm vẫn là anh họ đáng tin, giới thiệu cho cô một đối tượng thật sự không tệ, nhất là vô cùng quan tâm cô, là một bạn trai đúng cách.

“Nhìn cháu gấp đến độ gì kìa, nhà cô cũng không thiếu chút thời gian ăn cơm này mà.”

Nói đến đây, Phùng mẫu lập tức quay sang nói với con gái: “Tiểu Thiến, con mau dẫn Giải Phóng đi ăn chút gì đi, khi nào ăn no rồi chúng ta xuất phát.”

Giải Phóng vội vàng ngăn: “Cô, không cần phải phiền như vậy đâu, cháu ăn cái bánh bao là được rồi.”

Phùng mẫu nói: “Cái nào ra cái đó, cứ ăn no đi, anh họ nó ngày mai mới làm lễ, từ chỗ này tới tỉnh thành hết có ba, bốn tiếng đồng hồ thôi, thời gian rất thoải mái, không cần phải gấp như vậy.”

Phùng phụ cũng khuyên một câu.

Phùng Thiến thì giật giật áo hắn, nói: “Được rồi, nghe mẹ em đi, chúng ta đi ăn!”

Giải Phóng lúc này mới gật đầu: “Vậy được, phiền chú và cô đợi cháu thêm chút nữa.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận