Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 611: Mẹ Nó, Thị Trường Tình Yêu Và Hôn Nhân Bây Giờ Cuốn Như Thế Sao? (2)

Chu Lệ Mai nghe mà trợn mắt há hốc mồm, nếu như không phải Chu Lượng nói với cô, cô thật sự không biết huyện Bách Lương bọn họ vậy mà có một người mai mối lợi hại như vậy.

Sau khi khiếp sợ, Chu Lệ Mai thật sự động lòng, nếu như Giang đại sư này thật sự lợi hại như Chu Lượng nói, chắc chắn có thể giúp cô tìm kiếm một đối tượng tốt.

Đồng thời, Chu Lệ Mai càng cảm thấy tội lỗi đối với chồng cũ, thở dài: "Chu Lượng, em trước kia đối với anh như thế, anh lại có thể không màng hiềm khích lúc trước giúp em, em... Ai..."

Chu Lượng bình tĩnh nói: "Em dù sao cũng là mẹ của Hổ Tử, hơn nữa Giang đại sư đã giúp anh tính qua hôn nhân của chúng ta. Tính cách của chúng ta đúng là không hợp, đây cũng không phải là vấn đề của một mình em. Bây giờ, chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi, con người luôn phải nhìn về phía trước, để Giang đại sư giúp em tìm kiếm đối tượng thích hợp, sau đó sinh sống thật tốt với người ta đi!"

Chu Lệ Mai mím môi một cái, trịnh trọng nói: "Cảm ơn!"

...

Bốn giờ rưỡi chiều, Đinh Nhã Bình dọn một bàn đồ ăn lớn chiêu đãi Chu Lệ Mai.

Lúc này, sau khi Chu Lệ Mai nói chuyện với Chu Lượng một phen, đã hoàn toàn tháo bỏ khúc múc, lại biết được người làm mối lợi hại là Giang đại sư, cô cảm thấy tràn đầy hy vọng đối với hôn nhân trong tương lai.

Thế là, Chu Lệ Mai thật lòng tán dương Đinh Nhã Bình, nói cô đối xử với Hổ Tử tốt như nào, nói cô hiền lành ra sao, nói cô và Chu Lượng xứng đôi như nào, các loại lời khen tốt đẹp ào ào hướng tới Đinh Nhã Bình.

Đinh Nhã Bình bị khen cho có chút mơ hồ, chỉ có thể cố gắng khiêm tốn đáp lại.

Cho đến khi Chu Lượng lái xe đưa Chu Lệ Mai đến trấn bắt xe trở về, Đinh Nhã Bình mới hỏi: "Chồng à, lúc chiều anh đã nói gì với cô ấy vậy, khiến cho cô ấy xảy ra biến hóa lớn như vậy?"

Đương nhiên, cô cùng chỉ là vì tò mò nên mới hỏi một chút mà thôi. Cô không chút hoài nghi chồng và vợ cũ của hắn sẽ có quan hệ gì. Từ lúc kết hôn cho đến bây giờ, bọn họ vẫn luôn ngọt ngào, cô vô cùng tín nhiệm chồng mình.

Chu Lượng cầm tay vợ mình, vừa cười vừa nói: "Anh giới thiệu Giang đại sư cho cô ấy!"

Đinh Nhã Bình nghe vậy thì lập tức hiểu rõ, cười nói: "Khó trách cô ấy lại đột nhiên trở nên cao hứng như thế, có Giang đại sư xuất mã mai mối cho cô ấy, cô ấy nhất định có thể tìm được người thích hợp với mình nhất."

Chu Lượng gật đầu nói: "Ừm, năng lực mai mối của Giang đại sư là chuyện không thể nghi ngờ."

Đinh Nhã Bình cười cười, không nhắc về chuyện của Chu Lệ Mai nữa, mà bàn chuyện về nhà ngoại chúc thọ cha với chồng.

...

Một giờ chiều.

Câu lạc bộ bi-a Tinh Nguyệt.

Ông chủ Trần Đạt đang bồi khách quen đánh bi-a.

Hễ là người tiến vào câu lạc bộ bi-a đều biết rõ, trừ số ít khách hàng tới đây để chơi đùa với bạn bè ra, phần lớn khách hàng đều là khách cược.

Đánh cược nhỏ thì cược phí bàn, đánh cược lớn thì cược một ngàn mấy trăm tệ một ván.

Trần Đạt hiện tại đang bồi khách quen đánh cược nhỏ. Thứ đồ chơi này nếu như chỉ đơn thuần là đánh chơi thì thật sự sẽ không có bao nhiêu người có hứng thú. Nhưng một khi dính đến cá cược, dù chỉ là cược phí bàn thì chơi sẽ cảm thấy hứng thú hơn nhiều.

Lúc này, hai người chơi đánh lớn nhỏ, trình độ hai bên tương đương, đánh được có đi có về, Trần Đạt cao hứng, khách nhân cũng cao hứng.

"Ba!"

Lúc Trần Đạt gọn gàng mà linh hoạt bỏ chiến lợi phẩm thắng lợi của mình vào túi thì phát hiện bên cạnh nhiều hơn một thanh niên lạ mặt, hắn không khỏi mỉm cười hỏi: "Người anh em, tới chơi bida sao?"

Khách hàng trẻ tuổi lắc đầu cười nói: "Trình độ của tôi bình thường, quan sát là được rồi."

Trần Đạt nói: "Thứ đồ chơi này ngoại trừ cần thiên phú ra, quan trọng nhất vẫn là luyện tập nhiều, đánh nhiều thì trình độ đương nhiên là sẽ có tiến bộ. Nếu như cậu muốn chơi thì tôi chơi mấy trận với cậu, không cá cược."

Đây cũng là một loại thủ đoạn lôi kéo khách hàng. Nếu có cơ hội thì hắn sẽ lôi kéo bất kỳ khách hàng lạ mặt bào cùng chơi mấy ván, không cá cược tiền, thậm chí còn không nhắc đến phí bàn. Một mặt là muốn thăm dò trình độ của đối phương, mặt khác chính là làm cho đối phương làm quen sân bãi một chút.

Nếu như đối phương thật sự hứng thú với bi-a thì sớm muộn cũng sẽ đến lần nữa.

Mà câu lạc bộ bi-a của hắn chủ yếu làm ăn dựa trên khách hàng quen.

Khách hàng trẻ tuổi gật đầu cười nói: "Được thôi, đúng lúc tôi có chút chuyện muốn nói với ông chủ. Vậy chúng ta vừa đánh vừa trò chuyện."

Trần Đạt nhìn về phía khách quen cũ, cười nói: "Anh Thủy, vậy anh chơi với anh Thập đi, tôi mang người anh em này đi chơi đùa."

Anh Thủy gật đầu, sau đó cầm gậy bi-a đi tìm những người khác chơi, là khách quen của câu lạc bộ bi-a câu, hắn có rất nhiều người quen ở đây, không sợ không có đối thủ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận