Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 344: Xúc Núi

Thứ bảy, ngày 25 tháng 3 năm 2023.

Tám giờ sáng, Giang Phong đợi mọi người ăn sáng xong, hắn xách theo các dụng cụ cùng các đồ cúng như xẻng, dao, cuốc, máy cắt cỏ, gà vịt cá thịt, cơm nắm, trái cây, giấy tiền vàng mã, rượu trà, …, sau đó lái xe lên đường.

Huyện Bách Lương nhiều núi, người chết ở đây đều chôn ở dưới đất, hơn nữa còn là chôn trên núi, nên mới có mấy cái tên như “xúc núi”, “tế núi”.

Tế núi chia làm hai kiểu: một là cúng tổ tiên từ ba mẹ ngược dòng về tổ tông ba đời trước, gọi là “gia sơn”; hai là cúng tổ tiên gia tộc, gọi là “đại chúng sơn”

Bây giờ Giang Phong và mọi người đương nhiên đi cúng “gia sơn” rồi.

Trước đây chưa có ô tô, mọi người thường xách theo dụng cụ cùng đồ cúng rồi lội bộ đi “xúc núi”. Bây giờ có ô tô thì thuận tiện hơn nhiều, tuy ô tô không thể lái lên núi nhưng ít nhất nó có thể đến chân núi, chúng ta cũng không quá vất vả để đi tiếp quãng đường còn lại.

Mười mấy phút sau, Giang Phong và mọi người cũng lái xe đến chân núi nghĩa trang đầu tiên.

Sau khi đỗ xe, mọi người bắt đầu phân chia công việc. Giang phụ vác máy cắt cỏ, chú thì xách gà vịt cá thịt cùng mấy đồ cúng khác, mấy người còn lại thì xách những dụng cụ còn lại.

Giang Phong cầm theo một cái rựa.

Ở huyện Bách Lương, hầu như mỗi ngọn núi đều có một con đường nhỏ lên núi, vừa bắt đầu mọi người đã đi con đường núi này rồi.

Nhưng lúc đến giữa lưng chừng núi, Giang Phụ - người đi phía trước bỗng dừng lại, ông ấy nói: “Con đường năm ngoái lại bị cỏ dại che khuất rồi, muốn đi qua thì phải phát quang cỏ thôi.”

Giang mẫu nói: “Hơn mười năm trở lại đây, hầu như mọi người trong thôn đều dùng bếp ga nên không có ai lên núi đốn củi, cho nên có dại mọc um tùm. Nếu mười năm nữa trôi qua, chắc cả núi sẽ biến thành “rừng rậm nguyên thuỷ” mất.”

Giang Phong cầm rựa phát cỏ trước.

Ở trấn Thanh Hà, khi “xúc núi” cần phải dọn sạch cỏ dại xung quanh ngôi mộ. Đây không phải là một việc nhẹ nhàng, đặc biệt là trong mười năm gần đây, cỏ dại quanh mộ mọc um tùm, hằng năm việc dọn dẹp sạch sẽ đều tốn rất nhiều công sức và thời gian.

Trước kia, lúc Giang Phong “xúc núi” cũng không tích cực như vậy, suy nghĩ của hắn giống với mấy thanh niên cùng thời, hắn cảm thấy cùng bái tổ tiên chỉ là một cách để tưởng nhớ đến họ, không cần làm đến mức bản thân thấm mệt, có lòng là được rồi.

Nhưng từ sau khi Giang Phong có được năng lực thần kỳ này, suy nghĩ của hắn cũng đã thay đổi rất nhiều. Hắn không còn là một người kiên trì theo chủ nghĩa vô thần nữa, nếu như trên đời thật sự không có quỷ thần, vậy làm sao giải thích thứ năng lực thần kỳ trên người hắn đây?

Nên dịp “xúc núi” năm nay, hắn cố ý chọn cái rựa để có thể góp nhiều công sức hơn, không giống như năm trước, làm như không làm.

Bên phải một nhát, bên trái một nhát, Giang Phong đi trước mở đường.

Giang Phi đi phía sau hét gọi: “Tiểu Phong, mệt thì bảo anh thay nhé.”

Giang Phong cũng không quay đầu lại, hắn nói: “Biết rồi, mới làm mà mệt gì.”

Giang Phi “ừm” một tiếng, sau đó giới thiệu cho vợ anh ta: “Người được chôn cất ở đây là ông cố tổ.”

Chị dâu Trương Dung Doanh xách đồ theo sau, cô hỏi: “Nhà chúng ta tổng cộng có bao nhiêu mộ thế?”

Giang Phi đáp: “Tổng cộng có mười bốn ngôi mộ.”

“Ồ!” Trương Dung Doanh nói, sau đó nhìn quang cảnh xung quanh, nghĩ cách ghi nhớ ngôi mộ này.

Giang Phong đi phía trước phát cỏ tầm bảy tám phút, cuối cùng cũng phát quang một con đường, sau đó mọi người men theo con đường đi đến ngôi mộ phía trước.

Các ngôi mộ ở trấn Thanh Hà đều có một đặc điểm, đó là không có bia mộ, chỉ có một ụ đất nhỏ, hơn nữa trên một ngọn núi thường có nhiều hơn một ngôi mộ, hai ngôi mộ thường chỉ cách nhau vài mét.

Thành thật mà nói, nhiều lần Giang Phong không thể phân biệt được ngôi mộ nào là của tổ tiên mình và ngôi mộ nào là của tổ tiên người khác.

Tuy ở trấn Thanh Hà rất ít thấy chuyện đi nhầm mộ nhưng đôi khi nó vẫn xảy ra. Dù sao một năm chỉ đến một lần, thậm chí có người vài năm mới đến một lần, mấy ngôi mộ lại na ná nhau, không nhận ra cũng là chuyện bình thường.

Tảo mộ, những nơi khác nhau có phong tục khác nhau.

Có những nơi việc tảo mộ rất đơn giản, đem một ít hoa quả, vàng bạc, nhang đèn, ngọn nến v.v... là có thể ung dung làm xong, nhiều nơi không có núi non gì cả, mồ mả đều ở trong ruộng nên không cần để dọn cỏ làm gì.

Nhưng mà huyện Bách Lương thì khác, mộ đều nằm ở trên núi, chín mươi phần trăm ngôi mộ là mộ đất, mỗi năm tổ chức tế lễ một lần, mộ cao ba thước, đó không phải chuyện đùa.

Dọn sạch cỏ dại xung quanh các ngôi mộ thực sự rất vất vả, đặc biệt là những ngôi mộ có cỏ dại um tùm, người đã quen với công việc đồng áng cũng phải mất đến một hai tiếng đồng hồ mới có thể dọn sạch được.

Nếu nhiều người cùng làm, thời gian này quả thực có thể rút ngắn, nhưng thông thường phải mất từ nửa tiếng đến một tiếng để dọn dẹp mộ phần, cộng với thời gian cúng bái.

Mà mỗi gia đình trên cơ bản có hơn mười đến hai mươi phần mộ người nhà, nhất định không phải một ngày là xong, giống như nhà Giang Phong mỗi năm đều bỏ ra hơn hai ngày để xúc núi.

Trước kia Giang Phong xúc núi cũng không toàn tâm toàn ý, không phải anh ta không kính trọng tổ tiên, mà là anh ta cảm thấy không cần thiết làm cho mình mệt mỏi như vậy, chỉ cần có lòng thành là được rồi.

Nhưng năm nay, Giang Phong cứ như biến thành một người khác, hắn làm việc rất chăm chỉ, hắn dùng dao rựa mở đường cho đến khi tay phồng rộp lên, dọn dẹp cỏ dại, đắp đất mới cho phần mộ, treo giấy, cắm hương, v.v. .

Sau hai ngày lăn lộn, Giang Phong mệt lử, điều này khiến Giang phụ và Giang mẫu đều thấy thương, không hiểu vì sao đứa con trai út trước đây không màng đến việc xúc núi bỗng trở nên chăm chỉ và tích cực như vậy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận