Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 413: Chuyện Tìm Đối Tượng Cứ Giao Cho Người Mai Mối Chuyên Nghiệp Người Ta Đi

Ngày 21 tháng 4 năm 2023, thứ sáu.

Buổi trưa, ở nhà hàng nào đó của thành phố Hàng Châu.

Lăng Lỵ hiếm khi không ăn trưa với ba mà ăn cơm cùng Trình Quốc An.

Từ sau khi người mai mối Giang Phong này giới hiệu hai người với nhau, Lăng Lỵ và Trình Quốc An lại gặp nhau mỗi ngày một lần, hoặc cùng ăn trưa, hoặc cùng ăn tối.

Liên tục mấy ngày, hai người cũng xem như quen thuộc.

"Lỵ Lỵ, ngày mai thứ bảy, chắc em không cần phải đi làm chứ?" Trình Quốc An hỏi.

Lăng Lỵ nói: "Vâng, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, em được nghỉ ngày mai và ngày kia."

Trình Quốc An uống một ngụm trà, nhìn Lăng Lỵ lớn mật đưa ra lời mời: "Ngày mai, anh sẽ đi dã ngoại ở khu trại Camp Điều Khê trong thành cổ, anh có thể mời em đi cùng không?"

Lăng Lỵ liếc nhìn anh ta hỏi: "Khu trại Camp Điều Khê ở thành cổ nằm ở chỗ nào vậy?"

Trong lòng Trình Quốc An hơi căng thẳng nhưng cố ra vẻ bình tĩnh đáp: "Khu trại Camp Điều Khê nằm trong khu thắng cảnh ở thành cổ Sơn Trấn của khu XX. Ở đó có đầy đủ các phương tiện, các trang phụ ban đêm như lều vải, thảm len, gối, đèn đi đêm, túi ngủ đều có thể thuê, cũng có thể tìm các trang bị nhỏ để dã ngoại như cần câu cá, bàn vân vân, cảm giác trải nghiệm vẫn không tệ.

Đương nhiên, chúng ta cũng có thể tự mang theo.

Phong cảnh ở đó rất đẹp, suối Bắc Điều chậm rãi chảy qua, bên bờ có các tảng đá, hòn cuội tinh tế, có thể đốt lửa trại, ngẩng đầu là bầu trời sao, còn có món nướng đặc sắc, xem phim ngoài trời..."

Lăng Lỵ chờ Trình Quốc An kể xong, chậm rãi gật đầu nói: "Được, ngày mai để em được mở mang kiến thức về tài câu cá của anh đi. Nướng cá câu được ăn cũng là cảm giác khác đấy."

"Được, ngày mai em cứ xem anh. Chỉ cần trong sông có cá, anh nhất định có thể câu được nó."

Nói đến câu cá, trên mặt Trình Quốc An đầy tự tin, sau đó lại hỏi: "Lỵ Lỵ, vậy chờ buổi chiều em hết giờ làm, chúng ta cùng ăn tối, sau đó cùng đi mua trang dị dã ngoại nhé?"

Lăng Lỵ gật đầu nói: "Được!"

. . .

Tỉnh Loan.

Thành phố nào đó.

Hai người đẹp một lớn một nhỏ đang thảo luận về chuyện đi đâu du lịch vào kỳ nghỉ hè.

Đây là hai mẹ con, người mẹ tên là Liễu Vân Tình, năm nay 37 tuổi, đã ly dị, là một giáo viên trường cấp ba.

Con gái Dương Khởi Nga, năm nay 13 tuổi, học lớp sáu.

"Con gái, chỉ cần thành tích kiểm tra học lực cơ bản của con ở trong nước xuất sắc, vậy tới kỳ nghỉ hè con muốn đi đâu chơi, mẹ sẽ dẫn con đi tới đó chơi." Liễu Vân Tình vì khích lệ con gái, đưa ra cam kết.

Ánh mắt Dương Khởi Nga sáng lên: "Thật ạ?"

Liễu Vân Tình mỉm cười nói: "Đương nhiên là thật rồi, chẳng lẽ mẹ còn lừa con sao?"

Dương Khởi Nga vui mừng nói: "Vậy con muốn đi thành phố ở tỉnh Quế C chơi. Con nghe ông ngoại nói, tổ tiên của chúng ta chính là từ quế thành phố C chuyển đến tỉnh Loan, nơi đó có phong cảnh thác nước có một không hai, rất đẹp."

Liễu Vân Tình gật đầu nói: "Được, không thành vấn đề, chỉ cần thành tích kiểm tra học lực cơ bản của con ở trong nước xuất sắc, vậy tới kỳ nghỉ, mẹ sẽ dẫn con tới thành phố C tỉnh Quế chơi vui vẻ mấy ngày."

Dương Khởi Nga hưng phấn nói: "Mẹ, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy nhé."

Liễu Vân Tình mỉm cười nói: "Chắc chắn rồi."

. . .

Từ thành phố Kim Quỹ đến thành phố tỉnh Quế gần hai nghìn cây số, đi khoảng cách xa như vậy nếu không nghỉ ngơi giữa đường, chạy thẳng tới đó thì quá vất vả.

Bởi vậy, hai người Giang Phong và Khúc Văn Hoa thay phiên nhau lái xe, lúc lái tới thành phố ở tỉnh Tương, đã dừng lại nghỉ ngơi một đêm.

Ngày hôm sau, bọn họ ăn sáng xong lại tiếp tục lái xe đi.

Khi tiến vào tỉnh Quế, Giang Phong mỉm cười hỏi: "Ông nội Khúc, bà nội Khúc, các người chắc hẳn mới lần đầu tiên tới tỉnh Quế chúng cháu nhỉ?"

Bà nội Khúc xúc động nói: "Đúng vậy, mấy chục năm, ông ta còn thật sự chưa tới tỉnh Quế đâu!"

Ông nội Khúc nói: "Tỉnh Quế ngay bên cạnh tỉnh Việt, chúng tôi thật ra đã đi qua hai ba lần."

Giang Phong mỉm cười nói: "Đây là chuyện bình thường, quốc gia chúng ta có 34 khu hành chính cấp tỉnh, không mấy người có thể thật sự đi khắp 34 khu hành chính cấp tỉnh này đâu. Có vài tỉnh, thậm chí cả đời cũng chưa từng đi."

Khúc Văn Hoa nói: "Tôi cũng mới lần đầu tiên tới đấy. Ấn tượng của tôi về tỉnh Quế tôi dường như chỉ là thành phố B và thành phố C, một nơi nổi tiếng về món bún ốc, một nơi nổi tiếng về cảnh thác nước."

Giang Phong than thở: "Không có cách nào, ở trong phạm vi toàn quốc, thành phố tỉnh Quế thật sự không có bao nhiêu cảm giác tồn tại, chủ yếu là kinh tế quá lạc hậu. Nếu không phải tỉnh Quế và tỉnh Việt tạo thành “hai Quảng', ít nhiều gì cũng mượn danh tiếng của tỉnh Việt, nếu không sợ rằng danh tiếng của tỉnh Quế còn chẳng bằng bây giờ đâu!

Còn là tỉnh Tô các anh lợi hại, tổng GDP gần với tỉnh Việt, xếp vị trí thứ hai. GDP bình quân chỉ kém phía bắc, xếp thứ ba. Mà phát triển cân đối, xách riêng mỗi thành phố ra đều có thể năng lực, thật sự quá mạnh mẽ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận