Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 797: Phản Ứng Hoá Học

7:43 tối, ba người Trần gia cùng Giang mẫu đi tới một cửa hàng trà sữa tại trấn Đàm Giang, bọn họ đã hẹn gặp mặt với Vương gia ở đây vào lúc 8 giờ.

"Chị Trương, chị muốn uống cái gì?" Chờ sau khi tìm vị trí và ngồi xuống, Trần mẫu liền hỏi.

Giang mẫu cũng không khách sáo, nói thẳng: "Vậy cho tôi một ly trà sữa trân châu trà sữa!"

Trần Văn Thịnh mở miệng nói: "Mẹ, con muốn một cốc thạch sương sáo."

Trần mẫu gật đầu, nhìn về phía bạn già rồi nói: "Lão Trần, ông thì sao?"

Trần Quang Bưu nói: "Tôi không thích uống trà sữa gì đó, nhìn xem có nước trái cây gì không, gọi cho tôi một ly."

Trần mẫu liền đi qua gọi đồ uống, mấy phút sau đã cầm hai ly trà sữa, hai ly nước chanh trở về.

Sau khi cắm ống hút, uống một ngụm nước chanh, Trần mẫu nhìn con trai ăn mặc ra dáng, tận tâm chỉ bảo: "Đối tượng lần này mà thím Trương giới thiệu cho con là một đối tượng vô cùng ưu tú. Mẹ cũng không muốn nói đạo lý lớn gì với con, dù sao lát nữa con nhớ biểu hiện cho tốt vào, nếu không về sau đừng nghĩ tới việc mẹ cho con thêm một xu tiền."

Trần Văn Thịnh cười đùa tí tửng, nói: "Mẹ, con đã ăn mặc cho mình rất đẹp trai, lát nữa con bảo đảm sẽ cố gắng đối tốt với người ta, nhưng nếu như người ta ghét bỏ con thì con cũng không còn biện pháp nào."

Giang mẫu mỉm cười nói: "Chỉ cần cháu biểu hiện cẩn thận, dì sẽ dẫn dắt cho cháu, vẫn có hy vọng thu hoạch được hảo cảm của con gái người ta, sau đó cháu chỉ cần biểu hiện mình muốn tiến lên, đừng cá ướp muối như vậy nữa, đương nhiên sẽ có cơ hội ôm mỹ nhân về nhà."

Trần Văn Thịnh nghe vậy thì trong lòng cảm thấy xem thường, nhưng mà hắn cũng không phản bác, chỉ cười hì hì.

Trần phụ Trần mẫu biết rõ tính nết của con trai mình, biết rõ chỉ mấy câu đơn giản mà muốn khiến hắn thay đổi đó là chuyện không thể nào, chỉ có thể trông cậy vào đối tượng mà Giang đại sư tìm kiếm.

Không bao lâu sau, ba người Vương gia đã đến.

Khi nhìn đến Vương Tú Mỹ, ánh mắt của ba người Trần gia đều sáng lên.

Dáng người của cô gái này đúng là quá bá đạo, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, cho dù là mặc quần áo mùa đông, nhưng bởi vì biết cách ăn mặc nên vẫn có thể phô bày được đường cong hoàn mỹ, khiến cho Trần Văn Thịnh vốn không cảm thấy hứng thú về lần xem mắt này lắm cảm thấy thấy miệng đắng lưỡi khô, con mắt không thể rời khỏi người Vương Tú Mỹ.

Giang mẫu là người làm mối, đương nhiên phải giới thiệu qua cho hai bên một lần.

Sau khi bắt chuyện lẫn nhau, Trần mẫu liền tích cực hỏi: "Anh Vương, chị Vương, cô giáo Vương, các người muốn uống gì? Trà sữa hay là nước trái cây?"

Ba người Vương gia khách sáo vài câu, cuối cùng mỗi người gọi một ly nước chanh.

Sau khi Trần mẫu đi gọi đồ, ba người Vương gia đều âm thầm quan sát Trần Văn Thịnh một phen. Bỏ qua tính cách hỗn trướng của hắn, chỉ xét tướng mạo thôi thì đúng là không tệ, có thể nói là vô cùng xứng với Vương Tú Mỹ.

Không bao lâu sau, Trần mẫu đã mang nước chanh trở về, sau đó đưa cho từng người của Vương gia.

"Cảm ơn dì." Vương Tú Mỹ tiếp nhận nước chanh, nói tiếng cám ơn.

Trần mẫu liền cười tủm tỉm hỏi: "Cô giáo Vương, con gái làm giáo viên thể dục đúng là rất hiếm thấy, cháu khi đó tại sao lại muốn làm giáo viên thể dục vậy?"

Vương Tú Mỹ lễ phép cười nói: "Cháu từ nhỏ đã hứng thú đối với vận động, cộng với thành tích lúc đi học cũng không phải là rất tốt. Lúc cháu học cấp hai, dưới sự ảnh hưởng của giáo viên thể dục liền chuyên tâm học thể dục, cuối cùng thi vào trường đại học thể thao. Sau khi tốt nghiệp đại học thể thao, làm giáo viên thể dục chính là một trong những lựa chọn tốt nhất."

Trần mẫu nói: "Nghe nói dạy học thể dục rất vất vả, một cô gái như cháu có thể kiên trì nổi, thật sự là không dễ dàng."

Vương Tú Mỹ cười nói: "Cũng còn tốt, dù sao cháu cũng xuất thân từ nông thôn, từ nhỏ đã giống như con trai, lúc vừa mới bắt đầu học tập đúng là rất vất vả, nhưng mà sau khi làm quen được thì lại rất tốt. Không nói những chuyện khác, ít nhất thì tố chất thân thể đều mạnh hơn người bình thường."

Trần mẫu nghe vậy thì liên tục gật đầu, miệng không ngừng khen ngợi, ba người Vương gia nghe khen ngợi thì đều nở nụ cười.

Sau khi nói chuyện về công việc của Vương Tú Mỹ, Vương mẫu hỏi thăm về chuyện làm ăn của Trần mẫu.

Vì để có thể thêm điểm cho con trai mình, Trần mẫu cũng không giấu diếm, nói: "Tôi bán gà vịt đã hơn mười năm, có rất nhiều khách hàng quen, lúc mùa ế hàng thì mỗi tháng có thể kiếm chừng hai mươi ngàn, mùa thịnh vượng thì mỗi tháng có thể kiếm ba, bốn mươi ngàn tệ."

Cho dù lúc Giang mẫu đến nhà mai mối đã nói với ba người Vương gia về thu nhập đại khái của Trần phụ Trần mẫu, nhưng hôm nay chính tai nghe Trần mẫu nói về lợi nhuận bán gà vịt của mình, vẫn khiến cho ba người Vương gia cảm thấy chấn kinh.

Dù sao bọn họ đang sống ở trấn, mà không phải tại thành phố lớn, một tháng bình quân có thể kiếm được hai ba mươi ngàn tệ đã rất khá rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận