Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 603: Có Những Người, Khi Đã Đánh Mất Thì Sẽ Chẳng Bao Giờ Gặp Lại Nữa. (2)

Mười phút sau.

Giang Phong nhìn Lâm Ba và Hà Phượng ngồi yên lặng uống trà sữa, mở lời nói: “Hai vị, tình huống của nhau hai người cũng đã biết rõ, còn lo lắng gì có thể nói rõ luôn tại đây, hai người cũng không phải thiếu niên mười mấy hai mươi tuổi nông nổi nữa, hôn nhân như thế nào là phù hợp, có lẽ trong lòng hai người cũng đã nắm chắc rồi.”

Lâm Ba và Hà Phượng liếc nhau một cái, Lâm Ba lên tiếng trước, nói: “Tôi không có lo lắng gì, chỉ cần chị Hà không chê tôi, vậy ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn tôi cũng không có ý kiến.”

Hà Phượng nhìn hắn một cái, bản thân người đàn ông này không quá ưu tú, nhưng cô cảm thấy lại rất xứng đôi với mình, lo lắng duy nhất chính là bệnh tâm thần của mẹ hắn mà thôi.

Cô lớn hơn ba tuổi so với Lâm Ba, ít nhiều cũng có chút ưu thế tâm lý, liền hỏi thẳng: “Ông mối Giang đã nói qua cho tôi biết về bệnh tâm thần của mẹ anh rồi, cho nên tôi nghĩ muốn hỏi anh một chút, nếu tôi và anh kết hôn, chúng ta có cần sống chung với mẹ anh không?”

Lâm Ba biết rõ hôn sự này có thành hay không, điểm mấu chốt nằm ở chỗ này, hắn liền nghiêm túc đáp: “Bình thường tôi ở chỗ này làm công cũng là ở một mình. Nếu chúng ta kết hôn, nhiều lắm chỉ là đầu xuân năm mới hay các ngày lễ tết cùng về quê ở mấy ngày, thậm chí nếu như cô không muốn trở về thì cũng không có vấn đề gì.”

Hà Phượng suy nghĩ một chút, sau đó hỏi ra vấn đề cuối cùng: “Ví dụ như mẹ anh có đau đầu nóng não gì đó, thì có cần tôi phải làm tận nghĩa vụ con dâu, theo bên cạnh hầu hạ bà không?”

Lâm Ba không chút do dự lắc đầu nói: “Không cần, nếu như thật sự xuất hiện tình huống này thì vẫn còn có cha và chị em gái của tôi, không cần cô phải đi đối mặt với mẹ tôi, đây cũng là ý của người nhà tôi.”

Hà Phượng nghe xong thì âm thầm gật đầu, xem ra đối phương thực sự có thành ý, cô nói như vậy cũng không phải vì muốn trốn tránh trách nhiệm, mà là vì để cho bản thân có quyền chủ động trong mọi chuyện sau này.

Giang Phong đúng lúc xen vào, nsoi: “chị Hà, anh Lâm bên này có thể thấy là tràn đầy thành ý, không biết ý của chị là?”

Hà Phượng mặc dù đã có quyết định trong lòng, nhưng cô cũng không nói thẳng ra luôn, mà chỉ gật đầu nói: “Quả thực là có thành ý, đây là lần đầu tiên gặp mặt, tôi vẫn chưa thể hạ quyết tâm ngay được, chẳng qua trước tiên có thể thử ở chung một đoạn thời gian xem sao.”

Đối phương không từ chối đối với Lâm Ba mà nói đã là thành công rồi, hắn vừa cười vừa nói: “Vậy trước ở chung một đoạn thời gian với nhau đã rồi lại nói sau.”

...

Tỉnh Quý Châu, thành phố Lục Bàn Thủy.

Quách Băng Băng ngồi lên xe khách về quê, yên lặng nhìn các công trình kiến trúc lao vụt qua không ngừng ngoài cửa sổ.

Từ lúc cô nhập ngũ đến nay đã được mười năm, trong mười năm nay, số lần cô về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần về nhà gần đây nhất đã là chuyện của ba năm trước.

Bây giờ, cô đã giải ngũ.

Nhớ tới cuộc đời nhập ngũ tại đội nữ SWAT, nhớ tới những chiến hữu đã cùng nhau kề vai chiến đấu kia, trong lòng Quách Băng Băng dâng lên một cỗ cảm xúc lưu luyến không nỡ.

Cô thật ra không phải muốn giải ngũ, nhưng cô năm nay đã 29 tuổi, từ ba năm trước khi về nhà thăm người thân, cha mẹ đã cực lực khuyên bảo cô giải ngũ ở bộ đội rồi.

Chỉ là cô vẫn cố trì hoãn tới tận giờ, đảo mắt đã ba năm trôi qua, mắt thấy mình đã gần 30 tuổi, cha mẹ vì hôn sự của mình mà đau đầu không thôi, mỗi lần trò chuyện cơ bản đều chỉ có một nội dung, chính là bảo cô tranh thủ thời gian giải ngũ về quê tình người để gả đi.

Sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy cũng một phần có liên quan tới quan niệm sống ở thôn của cô, ở thôn của cô, nam nữ đều kết hôn tương đối sớm, nhất là những người chỉ học xong trung học cơ sở hoặc cao trung, cơ bản đều kết hôn trước 20 tuổi.

Còn những người học lên đại học, chỉ cần vừa tốt nghiệp sẽ lập tức đi xem mắt rồi kết hôn.

Loại phụ nữ đến 29 tuổi còn chưa kết hôn như Quách Băng Băng đã có thể coi là bà cô già rồi, xa không nói, ngay với người anh trai lớn hơn hai tuổi của cô, con gái anh ấy giờ đã là học sinh tiểu học năm thứ 4 rồi.

Bởi vì đường không dễ đi lắm, cộng thêm xe khách cứ thi thoảng lại có người lên xuống xe, cho nên Quách Băng Băng ngồi trên xe hơn ba giờ mới về được tới thị trấn.

“Em gái!”

“Anh trai!”

Lần này trở về, Quách Băng Băng đã thông báo từ trước, vừa xuống xe cô đã thấy anh trai Quách Kiếm Phong đứng chờ ở bên đường.

“Mau lên xe, mẹ đã làm món cá luộc và thịt xào mộc nhĩ mà em thích rồi.” Quách Kiếm Phong đi xe điện, nhà bọn họ là một gia đình bình thường, không có điều kiện mua xe con.

“Oa, nghe thôi em đã chảy nước miếng rồi, đi mau nào, đã ba năm chưa được ăn món mẹ làm rồi!” Quách Băng Băng cầm theo một túi hành lý, nhẹ nhàng linh hoạt nhấc chân trèo lên xe.

Thôn các cô cách thị trấn cũng không quá xa, đại khái khoảng mười phút đồng hồ sau hai anh em đã trở về nhà rồi.

Quách Băng Băng đi chào hỏi từng người một, sau đó mang hành lý đi cất cẩn thận, rồi rửa tay ăn cơm.

“Cô nhỏ, nghe bà nội nói, lần này cô giải ngũ rồi, không cần quay lại bộ đội nữa?” Cháu gái Quách Tiểu Tiểu hỏi.

Quách Băng Băng cười nói: “Đúng vậy, cô nhỏ giải ngũ rồi, không về bộ đội nữa.”

Quách Tiểu Tiểu hưng phấn nói: “Quá tốt rồi, cháu ở trường học bị một bạn nam ức hiếp, cô nhỏ hãy đi báo thù cho cháu đi.”

Quách Băng Băng vừa ăn vừa trêu đùa đứa cháu gái nhỏ này, nói: “Bạn nam nào dám ức hiếp Tiểu Tiểu nhà chúng ta vậy, ăn xong cô sẽ dạy cháu hai chiêu, tự cháu có thể đi tìm cậu ta báo thù.”

Quách Tiểu Tiểu nghe xong thì lắc đầu lia lịa, “Cậu ấy cao hơn cháu nửa cái đầu lận, lại là con trai, sao cháu có thể đánh thắng được cậu ta chứ?”

Quách Băng Băng cười ha ha nói: “Sợ cái gì, đến lúc đó cô nhỏ sẽ đứng đó trợ uy cho cháu.”

Quách Tiểu Tiểu: “...”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận