Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 634: Tiếc Nuối Của Lão Binh Kháng Chiến.

Trên một chiếc máy bay nào đó từ thủ phủ tỉnh Tứ Xuyên đến thủ phủ tỉnh Quý Châu, Văn Bảo Nhi nhìn mây trắng nối tiếp nhau ngoài cửa sổ, trong lòng tràn đầy mong chờ cuộc sống bảo mẫu sắp tới.

Ngày hôm trước, Giang đại sư mà cô theo dõi trên Weibo đã đăng một thông báo tuyển dụng trên mạng, cần tuyển hai người giỏi nấu ăn, giỏi việc nhà. Cô được bạn thân tag vào, ngay lập tức liền gửi sơ yếu lý lịch điện tử.

Sau đó, chiều hôm qua cô nhận được thông báo, báo xế chiều hôm nay tới phỏng vấn.

Mặc dù chưa thể nói là nhất định trúng tuyển, nhưng Văn Bảo Nhi đối với mình vẫn rất có lòng tin, cô có thể ở cửa đầu tiên vượt qua bao nhiêu người, đến lúc vào vòng trong cô càng không sợ đối thủ nào.

Chỉ có một điều không chắc chắn, cũng không biết Giang đại sư có thể chấp nhận công việc quay phim biên tập thành video ngắn truyền lên trên tiktok, đây cũng là động lực cô nhận lời mời làm bảo mẫu lớn nhất.

“Một người tốt như Giang đại sư, hẳn là sẽ đồng ý nhỉ?” Văn Bảo Nhi ở trong lòng lẩm bẩm nói.



Trên một chuyến bay nào đó bay từ thành Lỗ bay tới thành phố Quý Châu, trong lòng Lục Ngọc đang suy nghĩ đến buổi phỏng vấn bảo mẫu sắp tới.

Lục Ngọc năm nay 26 tuổi, sinh ra trong một gia đình bình thường ở tỉnh Lỗ, cha mẹ ở trong huyện kinh doanh một quán cơm dân dã, lúc cô học năm bốn tiểu học liền bắt đầu phụ giúp quán cơm trong nhà, đến lúc sơ trung đã có thể giúp nấu ăn.

Đến thời trung học, Lục Ngọc học được bảy tám phần tay nghề của cha mẹ, cũng là trò giỏi hơn thầy.

Sau khi tốt nghiệp trung học, bởi vị thành tích Lục Ngọc không tốt, nên bỏ học trở về cùng với cha mẹ kinh doanh quán cơm bình dân, trải qua mấy năm tôi luyện, tài nấu ăn của Lục Ngọc cũng đã tăng lên cao, dù sao mỗi khách sau khi ăn xong đồ cô nấu đều khen không dứt miệng, khách hàng quen cũng là càng ngày càng nhiều.

Thế là, Lục Ngọc thương lượng với cha mẹ dự định mở rộng kinh doanh ra, đem quán cơm bình dân của nhà mình làm lớn hơn.

Kết quả, lý tưởng đầy đặn, hiện thực cảm giác cũng tương đương vậy.

Từ lúc quán cơm bình dân nhà mình từ khu vực vắng vẻ đem đến trong trung tâm huyện thành, bởi vì cửa hàng trở nên lớn hơn, các phương diện chi tiêu nhiều gấp mấy lần không nói, mấu chốt là lưu lượng khách đến còn trở nên ít.

Sau khi kiên trì hơn nửa năm, buôn bán mặc dù cũng đã khá lên, có thể kiếm được một nửa của trước đó, khiến ba người nhà họ Lục miệng nói hối hận không thôi.

Cũng vì có trải nghiệm này, ba người Lục gia mới hiểu được trong nghề đầu bếp này, thật đúng là không phải bạn làm đồ ăn ngon, sau khi mở tiệm liền xác định vững chắc kiếm được tiền.

Đầu bếp tốt không nhất định là ông chủ tốt, cũng là lời lẽ có lý!

Thẳng đến hôm trước, Lục Ngọc có theo dõi Giang đại sư ở trên mạng đăng thông báo tuyển dụng bảo mẫu, cô phát hiện mình hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của tuyển dụng, liền ôm thử hy vọng lần đầu tiên nộp sơ yếu lý lịch xin việc.

Kết quả cô thật sự được tuyển chọn.

Lần này bay đến Quý Châu, chính là đến phỏng vấn đàm phán đãi ngộ nhận được, trong lòng Lục Ngọc cũng tự định ra ranh giới cuối cùng của mình, chỉ cần tiền lương không thấp hơn tám ngàn một tháng, cô liền nhận làm.



Bốn giờ chiều.

Bên trong biệt thự cao cấp Tây Phái Ngự Giang, Văn Bảo Nhi cùng với Lục Ngọc có chút không yên ngồi ở trên ghế salon.

Hai người bọn họ đều xuất thân từ gia đình bình thường, hơn hai mươi năm vẫn luôn sống một cuộc sống rất bình thường, bất thình lình được vào trong một căn biệt thự chỉ ở trong tivi mới nhìn thấy được, có chút khẩn trương cũng là chuyện bình thường.

Ngồi đối diện các cô là hai nữ một nam, nam đẹp trai nữ xinh đẹp, người đàn ông đẹp trai không ai khác, chính là Giang đại sư nổi tiếng uy danh hiển hách ở trên mạng, mặt khác hai người phụ nữ này là ai cũng không rõ.

Trừ ba người này, còn có hai người phụ nữ tóc ngắn ngồi ở một chỗ xa hơn một chút.

Mặc dù năng lực quan sát của Văn Bảo Nhi cùng với Lục Ngọc không tính là mạnh, nhưng có thể nhìn ra hai người phụ nữ tóc ngắn này so với hai người phụ nữ ngồi trước mặt xinh đẹp cũng không kém nhau, còn thân phận của bọn họ là ai, các cô cùng không cần biết.

Giang Phong quan sát các cô, nói: “Văn Bảo Nhi, Lục Ngọc, hai người từ trong hai ngàn ứng viên được lựa chọn tỉ mỉ ra, tôi đối với các cô tương đối hài lòng. Bây giờ đã là bốn giờ chiều, các cô có thể làm một bàn ăn tối, coi như làm bài khảo nghiệm của các cô, nếu như thông qua khảo nghiệm chúng ta lại bàn về đề đãi ngộ, các cô cảm thấy thế nào?”

Văn Bảo Nhi cùng với Lục Ngọc cùng nhau gật đầu nói: “Được, không thành vấn đề.”

Giang Phong mỉm cười nói: “Vậy được rồi, phòng bếp đã chuẩn bị đầu đủ nguyên liệu nấu ăn cùng với các loại gia vị, cơm bảy người ăn, các cô tự do phát huy, muốn làm món gì thì làm món đó.”

Văn Bảo Nhi với Lục Ngọc một lần nữa nói được, sau đó một người phụ nữ tóc ngắn trong đó dẫn các cô tới khu vực nhà bếp.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận