Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 894: Mời

Tỉnh thành.

Tại một cửa hàng cháo hải sản nào đó.

Mai Oanh Oanh nghe xong thì trợn tròn mắt, hiển nhiên cũng không nghĩ rằng trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy, cô không nhịn được hỏi: “Vậy anh tìm đầu bếp như thế nào?”

Trần Ngạn Nhậm nói: “Hai ngày này tôi chỉ có đi ăn bún không, đã ăn hết mấy quán có mùi vị không tệ ở chỗ này rồi, theo kế hoạch ban đầu của tôi, sẽ bỏ ra tám tới mười ngày để thử hết tất cả các quán bún nổi tiếng, từ đó lựa chọn những quán phù hợp với khẩu vị của tôi nhất, sau đó dùng lương cao để đào người.”

Mai Oanh Oanh hỏi tiếp: “Anh có từng nghĩ tới rằng bản thân người đứng bếp của quán ăn đó có thể là chủ quán luôn không?”

Trần Ngạn Nhậm cười nói: “Đương nhiên là đã cân nhắc tới việc này rồi, chỉ cần là quán ăn có hương vị phù hợp với tiêu chuẩn của tôi, tôi đều sẽ hỏi nhân viên ở đó xem người nấu là nhân viên hay là ông chủ.

Từ lúc bắt đầu cho tới giờ, phù hợp với yêu cầu tuyển chọn của tôi chỉ có duy nhất một nhà mà thôi.”

Mai Oanh Oanh bây giờ chính là một thợ nấu bún kinh nghiệm phong phú, cô một câu trúng tim đen nói: “Rất nhiều món mì, bún dù cùng nguồn gốc nhưng khi làm ở các địa phương khác nhau thì lại có hương vị khác nhau, món bún Nam Ninh của chúng tôi cũng không khác bao nhiêu, muốn làm ra một món có hương vị chính thống, cho nên yêu cầu tất cả các nguyên liệu nấu ăn và gia vị đều phải chuẩn bản địa.

Măng chua ở chỗ Úc Lâm mọi người bên kia có khác với các tỉnh thành khác không? Bún có giống không? Ớt dùng để làm tương ớt có mua được loại giống như vậy không?

Tóm lại, muốn làm ra một món bún hương vị chính thống thì phải đích thân tới Úc Lâm bên kia khảo sát rồi mới biết được nguyên liệu nấu ăn và gia vị đi kèm có khác biệt nhiều hay không.

Đương nhiên, còn có một cách khác, chính là mua toàn bộ nguyên liệu nấu ăn và gia vị ở tỉnh thành này, nhưng như thế sẽ tăng chi phí lên, không nhất định là đáng giá.”

Trần Ngạn Nhậm gật đầu nói: “Cảm ơn đã chỉ dạy, trước đây tôi chỉ nghĩ rằng miễn là tìm được một người đầu bếp giỏi là có thể làm ra một món bún hương vị giống y hệt, ngược lại đúng là chưa từng cân nhắc tới vấn đề nguyên liệu nấu ăn và gia vị.”

Mai Oanh Oanh mỉm cười nói: “Anh lại không phải đầu bếp, đương nhiên sẽ không nghĩ tới mấy điểm này rồi, thật ra kể cả là nguyên liệu nấu ăn và gia vị có khác biệt, thì khác biệt này cũng chỉ là rất nhỏ, thậm chí nếu rất nhỏ thì hoàn toàn có thể bỏ qua được.

Nhưng lượng biến dẫn đến chất biến, dùng nguyên liệu nấu ăn và gia vị khác để tái hiện lại hương vị cũ thì chắc chắn là không thể giống y hệt được, chắc chắn vẫn sẽ cảm nhận được chút khác biệt trong hương vị.”

“Có đạo lý.”

Trần Ngạn Nhậm vừa nghe vừa liên tục gật đầu, lại nhìn Mai Oanh Oanh, nói: “Cô Mai, tôi muốn mời cô tới giúp tôi một chuyện, không biết cô có đồng ý không?”

Mai Oanh Oanh không né tránh ánh mắt của hắn: “Cần tôi giúp gì?”

Trần Ngạn Nhậm nói: “Tôi muốn mời cô đến chỗ Úc Lâm chúng tôi chơi một chuyến, thuận tiện giúp tôi khảo sát thị trường Úc Lâm bên kia, xem xem nguyên liệu nấu ăn và gia vị nấu ăn ở bên đó có khác biệt nhiều so với tỉnh thành hay không.”

Mai Oanh Oanh nhìn hắn trọn vẹn ba giây, như cười như không nói: “Anh Trần, anh đây là đang dùng thân phận gì để mời tôi tới Úc Lâm chơi đây?”

Trần Ngạn Nhậm nửa thật nửa đùa nói: “Tôi muốn dùng thân phận bạn trai mời cô tới, không biết cô Mai có đồng ý hay không?”

Mai Oanh Oanh liếc hắn một cái, nhếch miệng cười nói: “Anh nghĩ cũng hay thật!”

Cảm giác chung đụng giữa nam nữ rất kì diệu, lúc dùng ngôn từ để thăm dò, cơ bản có thể đoán ra được rất nhiều thứ từ phản ứng của đối phương.

Ví dụ như hiện tại, Trần Ngạn Nhậm có thể nhìn ra được Mai Oanh Oanh có hảo cảm với hắn.

Mà khi nam nữ có hảo cảm với nhau, vậy thì bất kể là trò chuyện cái gì cũng có thể nói tới say sưa ngon lành, nếu như người con trai nắm chắc thời điểm thích hợp pha thêm vài trò cười mặn mà vào, vậy tốc độ tiến triển mối quan hệ sẽ là một ngày ngàn dặm.

Trần Ngạn Nhậm mặc dù không có chút kinh nghiệm nào trên phương diện tình cảm, nhưng dù sao hắn cũng là đàn ông gần ba mươi tuổi, chút tinh tế trên phương diện này đương nhiên là vẫn có.

Tóm lại, ăn xong bữa khuya này, quan hệ của hai người đã đạt tới điểm giới hạn, ở chung thêm vài ngày nữa hẳn là sẽ có thể nước chảy thành sống phát triển mối quan hệ thành người yêu.

Một khi đã trở thành người yêu, vậy chuyện cưới gả cũng không còn xa nữa.

Suy cho cùng, hai người vốn đi xem mắt với mục đích kết hôn, chứ không phải chỉ vì thuần túy muốn nói chuyện yêu đương để giải quyết nỗi cô đơn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận