Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 822: Đồ Ăn Còn Chưa Lên, Đã Định Chung Thân Rồi! (2)

Giang Phong ăn vài miếng mì, nói: "Điều kiện của anh Tam Bàn đúng là tốt hơn chị Anh một chút. Nhưng mà chị cũng nhìn thấy ảnh chụp của hắn rồi, vô cùng mập, trừ khi hắn tìm một cô gái có cân nặng tương đương với hắn, nếu không muốn cưới vợ là chuyện vô cùng khó khăn. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã luôn bị kỳ thị, hắn thật sự không muốn cưới một người vợ mập mạp, như thế đứa nhỏ sinh ra có tỉ lệ lớn cũng sẽ mập mạp. Hắn không muốn con của hắn bị kỳ thị giống như hắn. Cho nên, hắn muốn tìm một cô gái thon thả, mà chị Anh lại phù hợp với yêu cầu của hắn."

Triệu Anh nghe xong cũng không có quá nhiều do dự, gật đầu nói: "Nếu là như vậy thì tôi muốn gặp mặt hắn một lần, nếu như ở chung rốt, hắn lại không chê tôi thì tôi sẽ gả cho hắn."

Cũng không trách được cô lại nói như vậy, cô hiểu rõ tình cảnh của mình. Với tính cách tự ti này, cả đời này của cô chưa chắc đã có thể gả đi, cho dù có thể gả đi, đoán chừng cũng là gả cho mấu người thiếu tay thiếu chân hoặc là mấy lão già sắp bước vào quan tài.

Bây giờ, đối tượng mà Giang ông mai giới thiệu ngoại trừ mập mạp ra thì những điều kiện khác đều tốt hơn cô không biết bao nhiêu lần, nếu có thể gả cho hắn làm vợ, cô đương nhiên là đồng ý.

Nghe Triệu Anh tỏ thái độ, Giang Phong cũng không ngoài ý muốn, gật đầu cười nói: "Được, có câu nói này của chị Anh, tôi có thể yên tâm sắp xếp rồi, ăn mì trước đi, lát nước tôi sẽ gọi điện thoại cho anh Bàn. Nếu như thời gian không có vấn đề, buổi chiều hai người sẽ cùng nhau ăn cơm tối."

"Được." Triệu Anh đáp một tiếng, sau đó liền chuyên tâm đối phó mỹ vị hiếm gặp trước mắt.

...

Sáu giờ chiều.

Trong một quán cơm nhỏ, Lý Tam Bàn gặp mặt Triệu Anh dưới sự sắp xếp của Giang Phong.

Lần gặp mặt này chỉ có hai người bọn họ, Giang Phong chỉ sắp xếp thời gian và địa điểm gặp mặt, những thứ khác đều giao lại cho hai người bọn họ, hắn không tham dự vào.

Lý Tam Bàn và Triệu Anh đều là người tự biết rõ mình. Tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của bọn họ rất thấp, không giống một số người, điều kiện bản thân không ra gì nhưng yêu cầu tìm đối tượng lại vô cùng cao. Người như này có thể tìm được đối tượng thì chỉ có quỷ.

Lý Tam Bàn gọi bốn món ăn một món canh, đều là món ăn tương đối ngon.

Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Lý Tam Bàn nhìn dáng người thon thả của Triệu Anh, trong lòng cảm thấy hài lòng, lúc này lấy dũng khí nói: "Triệu Anh, tôi đã nghe tình huống của cô từ chỗ của Giang đại sư. Tôi là một tên mập, cũng không có bản lĩnh gì lớn, điều kiện gia đình cũng chỉ vậy, nhưng tôi có thể bảo đảm với cô, nếu như cô theo tôi thì tôi nhất định sẽ đối đãi với cô thật tốt."

Vừa gặp mặt, Lý Tam Bàn đã thẳng thắn thái độ, khó tránh có chút vội vàng, nhưng mà Triệu Anh không so đo những thứ này, mà là cúi đầu nói: "Điều kiện của anh trong mắt của tôi đã rất khá rồi, Giang ông mai chắc cũng đã nói rõ tình huống của tôi với anh rồi đúng không?"

Lý Tam Bàn nói: "Giang đại sư đã nói rõ ràng, cô yên tâm, từ nay về sau, tôi chính là người thân của cô, có tôi ở đây sẽ không để cho cô bị người ta bắt nạt nữa. Công việc kia của cô quá cực khổ rồi, tay nghề nấu ăn của mẹ tôi không tệ, tôi dự định bảo mẹ từ chức về mở một quán ăn nhỏ giống như vậy, đến lúc đó cô cùng giúp đỡ bà ấy là được. Nếu như làm tốt thì tôi và cha tôi cũng sẽ từ chức trở về giúp đỡ, nếu như chuyện làm ăn không khá khẩm thì có tiền lương của tôi và cha chống đỡ, cũng không sợ trong nhà cạn lương thực, cô cảm thấy thế nào?"

Triệu Anh liếc mắt nhìn hắn, thấy dáng vẻ thành thật của hắn, liền đỏ mặt gật đầu: "Ừm, tôi nghe anh."

Chỉ mấy chữ đơn giản lại làm cho Lý Tam Bàn nhiệt huyết sôi trào. Hắn đánh bạo nắm tay cô, trịnh trọng cam kết: "Cô cứ yên tâm, theo tôi, tôi nhất định sẽ cho cô một cuộc sống tốt."

Cứ như vậy, đồ ăn còn chưa được bưng lên, hai người qua dăm ba câu đã định chung thân rồi, tốc độ nhanh vượt quá tưởng tượng. Cho dù là người mai mối như Giang Phong biết được, đều phải tán thưởng một tiếng thần tốc.

Hai người ăn đến khoảng bảy giờ rưỡi đêm, mới lưu luyến không rời mà kết thúc.

Lý Tam Bàn đưa Triệu Anh trở về, thấy hoàn cảnh sống của cô, có chút đau lòng nói: "Chỗ ở của em quá kém, hơn nữa nơi này rồng rắn lẫn lộn, cũng không quá an toàn, đúng lúc ngày mai là thứ sáu, chúng ta cũng đừng giày vò ở đây nữa. Em ngày mai trực tiếp nghỉ việc, anh cũng xin phép nghỉ, chúng ta đi lấy giấy chứng nhận, em sau này cũng không cần sống ở chỗ này nữa."

Triệu Anh cúi đầu nói: "Chuyện này… có phải là quá nhanh rồi hay không?"

Thấy cô không từ chối, Lý Tam Bàn vừa cười vừa nói: "Đúng là có chút nhanh, nhưng đời anh đã nhận định em, nếu như em không chê anh thì chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, vậy kết hôm sớm một chút với muộn một chút thì có khác nhau là bao đâu?"

"Hừm, em nghe anh."

Lại là mấy chữ này, Lý Tam Bàn vô cùng hài lòng.

Sau đó, hai người lại nói mấy lời tâm tình, mới lưu luyến không rời mà tách ra.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận