Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 744: Nhận Ơn Một Giọt, Báo Đáp Cả Dòng (2)

Đường Thu Sinh ở trường cao đẳng 985 nào đó của tỉnh Hồ Bắc đứng phắt dậy, mắt nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn trên nhóm WeChat, nước mắt không ngừng rơi xuống. Anh ta tuyệt đối không ngờ được, thầy Tô vì giúp anh ta, không ngờ. . .

Đường Thu Sinh: "Tôi có lỗi với thầy Tô, tôi thật sự có lỗi với thầy Tô! "

Giang Phong: "Mặc dù làm vợ tức chết, thầy Tô vẫn không dừng bước chân giúp đỡ, thậm chí càng nhiều hơn. Sau khi ông về hưu, vẫn nỗ lực nhặt đồng nát kiếm tiền, nhưng vẫn không thể bù lại số tiền giúp đỡ càng lúc càng nhiều kia. Vì thế, thầy Tô nhiều lần vay tiền của bạn để bù vào số tiền thiếu, thậm chí mấy năm trước còn bán cả căn nhà mình đang ở."

Tỉnh Tương, Tăng Hiểu Viện khóc tới tầm mắt mơ hồ, nhớ tới cụ già năm đó đạp xe đạp, tươi cười nhét tiền vào trong tay cô ta, dặn cô ta nhất định phải học cho tốt, trong lòng cực kỳ xúc động tới không thể hơn được nữa.

Tỉnh Quế, tỉnh Việt, tỉnh Quế Châu. . .

56 người được trợ giúp rải rác ở các nơi trên toàn quốc đều hoàn toàn xúc động trước lòng bác ái của thầy Tô đến mức hai mắt đẫm lệ mơ hồ. Làm người đứng ngoài thấy chuyện như vậy còn phải cảm giác động, nữa là bọn họ làm người được trợ giúp trong đó, tâm linh cũng thật sự run rẩy.

Giang Phong: "Từ sau khi thầy Tô làm vợ tức chết, quan hệ giữa ông và con trai, con dâu đã hoàn toàn rạn nứt, cộng thêm thầy Tô không chỉ không dừng giúp đỡ trái lại còn làm nhiều hơn, khiến người nhà thật sự hoàn toàn thất vọng về ông."

Giang Phong: "Đối với điều này, hy vọng các người đừng trách người nhà của thầy Tô. Thầy Tô quả thật vĩ đại, nhưng đổi vị trí suy nghĩ, nếu tôi có ba mẹ như vậy, tôi cũng chưa chắc có biểu hiện tốt hơn người nhà của thầy Tô. Dù sao qua nhiều năm như vậy, thầy Tô chỉ quan tâm tới tất cả người được trợ giúp là các người, ngược lại thiếu quan tâm tới người nhà của mình, chưa từng giúp con trai và con dâu được gì."

Các người được trợ giúp nghe được đều tỏ vẻ đã hiểu, bọn họ đều cảm thấy thẹn với người nhà của thầy Tô.

Giang Phong: "Từ trước đến nay, thầy Tô làm ơn không cần báo đáp, thầy thậm chí không nói tên mình cho các người biết. Cho dù bây giờ trúng gió bị tê liệt, vẫn chưa từng nghĩ tới sẽ tìm các người nhờ giúp đỡ. Nhưng làm người đứng xem, tôi cảm thấy cần phải nói chuyện này cho các người biết, cũng hy vọng các người có thể đồng tâm hiệp lực để thầy có thể sống vui vẻ bình yên lúc tuổi già."

Vũ Bình Hồ: "Bạn học Giang, đặc biệt cảm ơn cậu đã nói cho chúng tôi biết những gì thầy Tô lặng lẽ làm vì chúng tôi. Tôi vẫn nói câu nói kia, không có thầy Tô thì không có tôi hôm nay. Tôi là học sinh nghèo khó đầu tiên được thầy giúp đỡ, bây giờ thầy gặp bất hạnh, tôi chăm sóc thầy là không thể từ chối, không cần làm phiền các anh chị em khác, một mình tôi có thể gánh vác được trách nhiệm chăm sóc thầy Tô."

Đường Thu Sinh: "Anh Vũ, anh nói vậy, tôi không thể tán thành. Anh cũng nghe bạn học Giang nói rồi, thầy Tô không chỉ đơn giản là giúp đỡ tôi đi học, còn vì xoay tiền chữa bệnh cho mẹ tôi mà chọc cho vợ thầy tức chết. Tôi là người có lỗi với thầy Tô nhất. Bây giờ thầy gặp bất hạnh, tôi có năng lực cũng có trách nhiệm chăm sóc thầy. Các người hãy yên tâm giao thầy cho tôi chăm sóc, tôi chắc chắn sẽ đối xử với thầy như ba tôi vậy."

Tăng Hiểu Viện: "Anh Vũ, em Đường, các người đều là đàn ông thì biết chăm sóc người khác thế nào chứ. Chị em phụ nữ chúng tôi vẫn hiểu về chuyện chăm sóc người khác hơn. Bây giờ, sự nghiệp của tôi cũng xem như thành công, nhiều thời gian rảnh rỗi, thích hợp để chăm sóc người bệnh. Cho nên, các người không cần tranh với tôi, cứ giao thầy Tô cho tôi là được rồi."

"Không thể như vậy được, mấy năm nay tôi vẫn muốn tìm cơ hội báo đáp thầy Tô đã giúp đỡ tôi năm đó, chuyện chăm sóc thầy chắn chắn phải có phần của tôi."

"Các anh các chị, thầy Tô đều có ơn lớn đối với chúng ta, chúng ta đều phải góp một phần sức lực."

". . ."

Cả nhóm WeChat lập tức trở nên náo nhiệt, 56 người được trợ giúp đều cố gắng tranh quyền chăm sóc thầy Tô, không có một người nào chịu tụt lại phía sau, Giang Phong thấy vậy, trong lòng vô cùng cảm động.

Đây mới là cách thức mở ra năng lượng tích cực, không giống những kẻ ăn cháo đá bát, được trợ giúp lại xem lòng tốt muốn giúp đỡ của người ta thành trách nhiệm của người ta, một khi vì chuyện gì đó mà dừng giúp đỡ mình, sẽ cắn ngược một cái.

Loại ăn cháo đá bát này thật sự phải xuống địa ngục.

Giang Phong không tham dự vào, chỉ nhìn mỗi người bọn họ tranh luận.

Mười phút sau, 56 người được trợ giúp mới đạt được nhận thức chung, đó chính là thay phiên nhau chăm sóc thầy Tô.

Sau khi đạt được nhận thức chung, Vũ Bình Hồ @ Giang Phong nói: "Bạn học Giang, lần này là cậu tập trung chúng tôi lại, không biết cậu có đề nghị gì không?"

Giang Phong: "Tôi quả thật có một suy nghĩ chưa được hoàn thiện, muốn nói ra cho các người tham khảo."

Vũ Bình Hồ: "Ừ, bạn học Giang cứ nói, mọi người chúng tôi đều nghe đây."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận