Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 802: Ma Lực Của Tình Yêu (3)

Gương mặt Trần Văn Thịnh chứa đầy sự ưu thương, lần này hắn thật sự không nói dối. Hắn thật sự là có lòng muốn thay đổi bản thân, đáng tiếc trước kia từng lừa gạt cha mẹ nhiều lần, cha mẹ không tin được hắn cũng là chuyện bình thường.

Vừa nghĩ tới chuyện mẹ mình chuyển tiền cho cô giáo Vương, sau ngày mỗi ngày ăn bát cháo sợ rằng đều phải được cô giáo Vương đồng ý thì mới có tiền ăn, cộng với sáu giờ mỗi sáng phải dậy để rèn luyện chạy bộ, loại cuộc sống này chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến cho hắn nhịn không được mà rùng mình.

"Mẹ, thật sự không thương lượng một chút sao?" Trần Văn Thịnh ôm một tia hy vọng hỏi.

Giọng điệu của Trần mẫu vô cùng kiên quyết, nói: "Việc này không có chỗ thương lượng. Con đừng nghĩ tới chuyện cha mẹ sẽ chuyển tiền cho con, cũng đừng nghĩ tới việc kiếm cớ để anh con chuyển tiền cho con, chờ trở về mẹ sẽ gọi điện thoại nói rõ ràng việc này với anh con, để hắn không cho con một xu tiền nào. Dù sao mẹ cũng sẽ gọi điện thoại nói rõ với cô giáo Vương, đảm bảo sẽ không để con bị đói."

Nếu như là lúc trước, Trần Văn Thịnh chắc chắn sẽ không làm, nhưng mà hắn thật sự đã nhìn trúng Vương Tú Mỹ, chỉ có thể nhận mệnh: "Được thôi, con nghe mẹ sắp xếp, phía sau con sẽ cho các người nhìn thấy con thay đổi."

Thấy con trai nhỏ không tiếp tục cò kè mặc cả, Trần mẫu có chút hài lòng, nhưng mà trước kia bị hắn lừa gạt nhiều lần, muốn bà tin tưởng hắn trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào.

...

Ngày kia, bảy giờ tối, Trần Văn Thịnh lái xe mang theo Vương Tú Mỹ cũng tiến về huyện thành.

Trên đường đi, Trần Văn Thịnh nhịn không được mà hỏi: "Cô giáo Vương, mẹ tôi rốt cuộc là đã nói gì với cô? Tôi lần này đến huyện thành rèn luyện cùng cô, bà ấy thật sự không chuyển cho tôi một xu tiền nào."

Vương Tú Mỹ ngồi cạnh ghế tài xế, trong mắt tràn đầy ý cười, nói: "Dì đã chuyển tiền sinh hoạt tháng này của anh vào Wechat của tôi rồi, tôi sẽ sắp xếp cơm ăn mỗi ngày, sẽ không để anh bị đói."

Trần Văn Thịnh đau khổ nói: "Chỉ có cơm ăn cũng không được, tôi phải đổ xăng cho xe thế nào đây? Còn có tôi muốn hút thuốc thì phải làm sao?"

Vương Tú Mỹ liếc mắt nhìn hắn, "Tôi có thể phụ trách chuyện đổ xăng xe, nhưng tôi sẽ không quản chuyện hút thuốc, tôi ghét mùi khói thuốc."

Thuộc tính thiểm cẩu của Trần Văn Thịnh lập tức được thức tỉnh, vội vàng tỏ thái độ: "Vậy từ hôm nay trở đi tôi sẽ cai thuốc."

Vương Tú Mỹ ừm một tiếng, thản nhiên nói: "Anh chỉ cần rèn luyện cùng tôi vào buổi sáng, thời gian còn lại đều là nhàn rỗi, anh không định cả ngày ở trong nhà chơi game đó chứ? Như vậy thì có khác trước kia ở chỗ nào?"

Khát vọng cầu sinh của Trần Văn Thịnh bây giờ vô cùng mạnh, dù là trong lòng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hắn cũng có thể lập tức tỏ thái độ: "Sao có thể vậy chứ, tôi đây không phải định nghe theo sắp xếp của cô hay sao, cô bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó."

Vương Tú Mỹ gật đầu nói: "Vậy anh đi tìm một công việc để làm đi, không quan trọng là công việc gì cũng không cần bao nhiêu tiền công, dù sao chỉ cần không phải là ở nhà chơi game lướt video cả ngày là được."

Trần Văn Thịnh nghe vậy thì thật sự cảm thấy đau đầu. Hắn thật sự không thích hợp với mấy chuyện làm công, từ sau khi tốt nghiệp, hắn từng làm mấy công việc, nhưng mỗi công việc đều không được không dài. Hắn thật sự không chịu được cảm giác gò bó khi đi làm.

Nhưng bây giờ nữ thần trong lòng của hắn đã lên tiếng, mặc kệ hắn chịu được hay là chịu không được thì hắn đều nhất định phải làm, hơn nữa còn phải làm thật tốt, không thể qua loa cho xong.

Nghĩ tới đây, Trần Văn Thịnh trực tiếp đồng ý: "Được, vậy tôi ngày mai sẽ đi tìm công việc."

Vương Tú Mỹ ám chỉ: "Anh làm rất tốt, chú dì cũng đều rất tốt, nếu như anh không chịu thua kém người ta thì ở cùng anh chắc là sẽ không phải chịu khổ."

Trần Văn Thịnh hưng phấn nói: "Tôi nhất định sẽ làm tốt, sẽ không để cho cô thất vọng."

Vương Tú Mỹ nói: "Tôi sẽ rửa mắt mà đợi."

...

Ngày kế tiếp.

Sáu giờ sáng, Trần Văn Thịnh phải đấu tranh một hồi lâu mới có thể đứng dậy từ trong chăn ấm áp.

Bây giờ là mùa đông giá rét, đối với người khó rời giường như Trần Văn Thịnh mà nói, có thể đứng dậy từ trong chăn sớm như vậy thật sự là một chuyện khó mà tin nổi.

Bởi vậy có thể thấy được, ma lực của tình yêu đúng là lớn đến mức không có biên giới rồi.

6:20 sáng, Trần Văn Thịnh và Vương Tú Mỹ gặp nhau tại địa điểm đã hẹn trước, lúc này trời còn chưa sáng!

Trong lòng Trần Văn Thịnh vốn có không ít bất mãn về chuyện dậy sớm, nhưng nhìn thấy dáng người hoàn mỹ mặc đồ vận động bó sát của Vương Tú Mỹ, bất mãn trong lòng hắn lập tức tan thành mây khói.

Cả người giống như là điên cuồng, tràn đầy động lực.

Vương Tú Mỹ đương nhiên là cảm nhận được ánh mắt như chó sói của người đàn ông, khóe miệng nhếch lên, nói: "Theo tôi vận động làm nóng người trước, sau đó tôi lại mang anh đi chạy bộ."

Ánh mắt Trần Văn Thịnh chưa từng rời khỏi Vương Tú Mỹ, liên tục gật đầu nói được.

Sau đó, Trần Văn Thịnh liền đi theo Vương Tú Mỹ vận động làm nóng người. Làm nóng người xong, Vương Tú Mỹ càng đẹp đến kinh người, khiến cho Trần Văn Thịnh mê mẩn không thôi.

Sau khi vận động làm nóng người, hai người bắt đầu chạy bộ.

Vừa mới bắt đầu chạy hơn một trăm mười mét, Trần Văn Thịnh còn cảm thấy thoải mái, còn có tâm tư nhìn chằm chằm Vương Tú Mỹ mà suy nghĩ lung tung. Nhưng đến lúc Vương Tú Mỹ mang theo hắn chạy một cây số, khổ nạn của hắn lại bắt đầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận