Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 478: Đại Lão Giới Toán Học Và Đại Lão Giới Tài Chính (3)

Hiệu trưởng Cổ ừ một tiếng, nói: “Đúng vậy, đoạn thời gian trước anh được một người bạn giới thiệu, quen biết một vị đại sư mai mối tương đối lợi hại, khả năng suy tính nhân duyên của cậu ấy thì không ai bằng, cho nên anh đã nhờ người ta giúp tìm đối tượng.

Bây giờ, cậu ấy đã giúp anh tìm được một đối tượng rồi, ngày mai anh sẽ tham gia buổi xem mắt với người ta.”

Hoàng Kỷ Thiến nghe vậy, ngực phập phồng liên tục, thật lâu sau mới trả lời: “Đây là chuyện tốt, anh năm nay đã 53 tuổi rồi, cũng là thời điểm tìm bạn gái, nếu còn chờ nữa thì sẽ thật sự già mất!”

Hiệu trưởng Cổ nói: “Hoàng muội, lần này anh gọi điện cho em, ngoại trừ nói chuyện ra mắt và chào hỏi em, còn có một mục đích quan trọng khác, chính là muốn nhờ vị Giang đại sư kia tìm kiếm cho em một đối tượng.

Em năm nay đã 48 tuổi rồi, không còn trẻ nữa.

Đời này, người anh có lỗi nhất chính là em, hi vọng Giang đại sư có thể giúp em tìm được người thích hợp, giúp em có một cuộc sống hạnh phúc an ổn, như vậy anh mới không cảm thấy áy náy được.”

Hoàng Kỷ Thiến nói khẽ: “Anh Cổ, anh không có lỗi với em, hai chúng ta chỉ có thể nói là hữu duyên vô phận thôi, anh không cần phải vì thế mà cảm thấy áy náy, em cũng không hối hận khoảng thời gian đã cùng anh yêu đương.”

Hiệu trưởng Cổ thở dài một tiếng, nói: “Vậy em hãy nghe theo lời khuyên này của anh, để vị Giang đại sư kia giúp em tìm một đối tượng, sau đó gả cho một người chồng thật tốt, sinh sống hạnh phúc, có thể chứ?”

Hoàng Kỷ Thiến trầm mặc trong chốc lát, phun ra một chữ: “Được!”

Chờ cúp điện thoại xong, Hiệu trưởng Cổ lại thở dài.

Hắn và Hoàng Kỷ Thiên cùng nhau sinh sống bảy năm, hắn tương đối hiểu rõ tính cách của cô, trong lòng cô chắc chắn là không nguyện ý tham gia xem mắt, nhưng vì để cho hắn yên tâm, cô vẫn đáp ứng.

Cô ấy vẫn là người phụ nữ suy nghĩ cho hắn như trước đây, hưởng ân mỹ nhân thật đúng là khó nhất mà!

Trầm mặc gần nửa tiếng đồng hồ, Hiệu trưởng Cố lại gọi điện cho một người khác.

Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói chứa sự ngạc nhiên vang lên: “Quá nhi?”

Hiệu trưởng Cố khẽ mỉm cười, nói: “Cô, là con!”

Người hắn gọi điện lần này là vị cộng tác thần tiên năm đó của hắn, cô Lý.

Cô Lý cười hỏi: “Hiếm khi thấy con gọi điện thoại tới, có chuyện gì không?”

Hiệu trưởng Cổ trầm mặc vài giây đồng hồ, sau đó mới đáp: “Cô Lý, ngày mai con định đi xem mắt!”

Cô Lý nghe vậy cũng kinh ngạc không thôi, “Không phải chứ? Con muốn đi xem mắt sao?”

Hiệu trưởng Cổ ừ một tiếng, nsoi: “Đoạn thời gian trước con được một người bạn giới thiệu cho một vị đại sư vô cùng lợi hại, vị đại sư này cực kỳ am hiểu chuyện suy tính nhân duyên, con liền nhờ người ta tìm giúp một đối tượng, hiện đã có người rồi, cho nên con định ngày mai đi xem mắt.”

Cô Lý cau mày nói: “Con nói vị đại sư kia có đáng tin cậy không?”

Hiệu trưởng Cổ khẳng định nói: “Cái này không cần nghi ngờ, lần này con gọi điện thoại cho cô cũng chính là hy vọng cô có thể nghe lời khuyên này của con, mời vị đại sư kia tìm cho mình một đối tượng.”

Cuộc điện thoại này cũng không phải là hắn tùy tiện gọi, lúc hắn và cô Lý cộng tác diễn 《 Thần Điêu Đại Hiệp 》, hắn biết rất rõ là cô Lý thích hắn.

Chỉ tiếc hai người cũng hữu duyên vô phận, khi đó hắn đã có người bạn gái là Hoàng Kỷ Thiến.

Sau khi hắn và Hoàng Kỷ Thiến chia tay, cô Lý đã trở thành bạn gái của một tên đàn ông cặn bã.

Cô Lý vì thằng đàn ông kia mà làm tất cả, cuối cùng bị người ta vô tình vứt bỏ.

Đối với kết quả này, Hiệu trưởng Cổ vẫn luôn canh cánh trong lòng, bây giờ lại gặp được kỳ nhân hiếm thấy như Giang đại sư, hắn đương nhiên phải khuyên răn người cộng tác cũ này thật tốt, giúp cô ấy cũng có thể tìm được đối tượng phù hợp trải qua quãng đời còn lại.

Cô Lý trầm mặc trong chốc lát, nói: “Con hẳn phải biết, hiện tại cô đã tuyệt vọng với chuyện tình cảm rồi, không muốn yêu nữa, cái tuổi này của cô cũng không vùng vẫy nổi.”

Hiệu trưởng Cổ chân thành nói: “Điều cô nói con đương nhiên biết, nếu như không nắm chắc, con cũng sẽ không tùy tiện quấy rầy cô, nhưng lần này thật sự là một cơ hội khó có được, Giang đại sư thật sự có bản lĩnh vô cùng thần kỳ, con thật sự không muốn thấy cô bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.”

Nếu như đổi lại là người khác nói lời này, cô Lý hẳn là sẽ không muốn tin tưởng, nhưng trong lòng cô, Quá Nhi dù sao cũng khác, nghe hắn nói thành khẩn tới như vậy, cuối cùng vẫn không đành lòng từ chối ý tốt của hắn.

Bà nói: “Được, cô tin tưởng con.”

Hiệu trưởng Cổ vui mừng trong lòng, nói: “Cô, cứ quyết định như vậy đi, cô không được lừa gạt con đâu đấy.”

Cô Lý cười một tiếng, trong đầu phảng phất hiện ra hình ảnh năm đó, ôn nhu nói: “Quá Nhi, cô sẽ không bao giờ lừa con.”

Hiệu trưởng Cổ hít một hơi thật sâu, nói: “Vậy ngày mai lúc con đi xem mắt sẽ nói với Giang đại sư chuyện này, sau đó sẽ sắp xếp thời gian cho cô và Giang đại sư gặp mặt nói chuyện.”

Cô Lý đáp: “Được, tất cả đều nghe theo con.”

“Được, vậy cứ như vậy đi, ngày mai đợi con nói chuyện với Giang đại sư xong sẽ gọi điện thoại lại cho cô.”

“Được, cô chờ điện thoại của con.”

“Vâng, hẹn gặp lại cô sau!”

“Quá Nhi, hẹn gặp lại!”

Chờ cúp điện thoại xong, sự xao động trong lòng Hiệu trưởng Cổ mới dần dần bình tĩnh trở lại.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận