Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 395: Có Thể Cho Con Gái Tôi Một Cuộc Sống Hạnh Phúc, Vậy Đó Chính Là Đứa Con Rể Tốt

Buổi sáng thứ bảy.

Tại biệt thự Lăng gia.

Nhìn thấy con gái vẫn cứ ăn mặc như bình thường, Lăng mẫu không nhịn được trừng to mắt nói: “Lỵ Lỵ, đây là lần đầu tiên con ra mắt người ta đấy, con định ăn mặc như vậy sao?”

Lăng công chúa trừng mắt nhìn lại, nói: “Mẹ à, con mặc thế này có vấn đề gì sao?”

Lăng mẫu đáp: “Bản thân bộ váy kia không có vấn đề gì, có điều con tốt xấu gì cũng nên trang điểm một chút, tạo kiểu tóc một chút, phối thêm chút trang sức chút chứ!”

Lăng công chúa lắc đầu, xem thường nói: “Con lớn lên lại không xinh đẹp, lãng phí thời gian đi trang điểm làm gì, bình thường thế nào thì thế đó, như vậy mới tương đối chân thật được.”

Ông Lăng ở bên cạnh cũng tán đồng, nói: “Lỵ Lỵ nói đúng đấy, chân thật một chút thì tốt hơn, nếu như đối phương nông cạn đến nỗi trông mặt mà bắt hình dong, vậy mối hôn sự này không thành cũng được.”

Lăng mẫu đưa tay đỡ trán, thở dài: “Cha con hai người đúng là tính tình giống nhau như đúc, được rồi, cứ như vậy đi, bày ra mặt chân thật nhất của bản thân, trước sau như một, như vậy cũng tốt.”

...

Biệt thự Trình gia.

Hai vợ chồng Trình gia cũng đang đau đầu chuyện ăn mặc.

“Tôi cảm thấy nên mặc thoải mái một chút, ông Lăng và Lăng công chúa đều không phải người thích ăn diện, bọn họ thường cũng chỉ ưu tiên lịch sự, thoải mái. Nhất là ông Lăng, cách ăn mặc so với mấy ông lão ở nông thôn bình thường cũng không khác biệt lắm, nếu như chúng ta ăn mặc trang trọng quá, đứng cùng một chỗ với bọn họ sợ sẽ không ăn nhập lắm.” Trình phụ nói ra quan điểm của mình.

Có điều Trình mẫu lại không đồng ý, bà nói: “Tôi cảm thấy vẫn nên ăn mặc trang trọng một chút thì hơn, thể hiện chúng ta rất coi trọng chuyện này, ông Lăng và Lăng công chúa bình thường mặc dù không thích ăn diện trang điểm, nhưng không chừng lần này nhà họ cũng sẽ ăn mặc tương đối trang trọng.

Nếu như người ta ăn vận trang trọng mà chúng ta lại chỉ mặc trang phục bình thường, như vậy sẽ rất thất lễ!”

Trình phụ đáp: “Lời này của bà cũng có chút đạo lý, nhưng nói đi nói lại, nhỡ đâu người ta ăn mặc bình thường, chúng ta lại một thân đồ trang trọng, không phải cũng sẽ rất xấu hổ sao?”

Trình mẫu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, không khỏi cau mày đắn đo: “Vậy nên xử lý thế nào bây giờ?”

Trình Quốc An nghe đến đó, không nhịn được xen vào một câu: “Cha, mẹ, có phải hai người suy nghĩ hơi nhiều rồi không, cũng chỉ gặp mặt ăn một bữa cơm mà thôi, chú ý nhiều như vậy làm gì chứ?”

Hắn chưa từng tham gia chuyện buôn bán kinh doanh, sau khi ra trường chỉ một lòng một dạ theo đuổi câu cá, mặc dù đã 33 tuổi, nhưng tâm tư vẫn rất đơn thuần, không có để ý nhiều như vậy.

Trình mẫu lườm hắn một cái: “Chi tiết quyết định thành bại, đây cũng không phải là việc nhỏ.”

Trình Quốc An nghe vậy liền nhắc nhở: “Đã như vậy thì gọi điện thoại hỏi Giang đại sư một chút là được chứ sao.”

Trình mẫu nghe vậy, mắt lập tức sáng lên, gật đầu tán thành: “Đúng vậy, sao lại quên mất người mai mối Giang đại sư này chứ, ông mau tranh thủ thời gian gọi điện cho Giang đại sư đi, trưng cầu ý kiến người ta một chút.”

Trình phụ ừ một tiếng, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Giang Phong.

Điện thoại vừa kết nối, Trình phụ liền nhanh chóng nói lại tình huống cho Giang Phong biết.

Giang Phong cười, đáp: “Chú Trình, lần gặp mặt này không cần phải mặc đồ trang trọng, chú và cô Trình cứ mặc quần áo thoải mái chững chạc một chút là được, còn anh Trình cứ ăn mặc như bình thường là được rồi.”

“Được, tôi hiểu rồi, trước cứ như vậy đã, lát nữa gặp!”

“Vâng, lát nữa gặp.”

...

Tại khách sạn nào đó.

Giang Phong nhìn thời gian trên điện thoại một chút, phát hiện đã không còn sớm, liền nói với Hoàng Linh Vi đang nằm bẹp trên giường không dậy nổi: “Vợ à, em chắc chắn không muốn dậy ăn chút gì đó sao?”

“Không dậy nổi, anh đừng có quấy rầy em, em phải nghỉ ngơi thật tốt đây, tối hôm qua bị anh làm tới thức trắng một đêm, giờ mệt chết em rồi!” Hoàng Linh Vi nhắm mắt lại, giọng nói có vẻ hơi mệt mỏi.

Giang Phong cúi người hôn khuôn mặt của cô một cái, mỉm cười nói: “Được, vậy em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, tỉnh thì tự mình ra ăn chút gì đó, anh phải khoảng hai, ba giờ chiều mới trở về được.”

Hoàng Linh Vi hơi hé mắt, đáp: “Ừm, em biết rồi, chồng à, tạm biệt!”

“Chào vợ!”

...

Giữa trưa, hai nhà Trình, Lăng dưới sự sắp xếp của Giang Phong đã có mặt tại một quán cơm tương đối nổi tiếng ở Hàng thị.

Trên bàn ăn, qua ba lần rượu và năm lượt thức ăn xong, Giang Phong thấy Trình phụ, Trình mẫu có hơi căng thẳng, liền chủ động gợi chuyện, nói: “Bác Lăng, một số cột mốc của cuộc đời bác, truyền thông đều có đưa tin, bác chen chân trên nông trường 15 năm, từ đầu đến cuối không chịu yêu đương, tới năm ba mươi bảy tuổi vẫn còn độc thân một mình, vào thời đó thì đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Cháu muốn hỏi một chút, lúc đó, có phải bác một lòng mang chí lớn, không cam tâm cả một đời chôn chân ở trong nông trường hay không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận