Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 315: Cả Gia Đình Này Đều Là Nhân Tài, Tài Ăn Nói Cực Kỳ Tốt

Bách Lương Phong Vị, tiệm cơm XX.

Một nhà năm người Giang Phong tới trước giờ hẹn 20 phút.

Trong phòng riêng.

Giang Phong đang phân chia nhiệm vụ:

"Cha, một lát nữa cha phụ trách việc nói chuyện với chú Trương.

Mẹ, một lát nữa mẹ phụ trách việc nói chuyện với dì Trương.

Chị hai, chị phụ trách việc nói chuyện với bà Trương.

Còn con sẽ phụ trách việc nói chuyện với ông Trương.

Anh cả, anh đảm nhiệm việc lo lắng chu toàn cho tất cả mọi người.

Mọi người dựa theo hoàn cảnh mà hành động, nhất định phải chăm sóc tốt cho tất cả người nhà chị dâu!"

Trên mặt Giang phụ treo nụ cười tự tin, nói:

"Tiểu Phong, con yên tâm đi, cả nhà chúng ta bây giờ đều là bà mối, tất cả mọi người đều phải dựa vào tài ăn nói để kiếm cơm. Mặc dù cha với mẹ con không bằng ba anh em các con, nhưng mà cũng đã làm mai mối cho rất nhiều người trong thôn, cũng luyện được tài ăn nói, việc lôi kéo làm thân này khẳng định không thành vấn đề."

Giang mẫu cũng cực kỳ có niềm tin, nói:

"Cha con nói đúng đó, tài ăn nói của chúng ta đã được tôi luyện qua rồi, một lát nữa chắc chắn sẽ làm cho sui gia cảm thấy hài lòng."

Giang Tuyết cười, hưng phấn nói:

"Tối nay mà chị không làm cho bà Trương vui tới quên trời quên đất thì coi như chị thất trách."

Giang Phong cười ha ha, nói:

"Được, một lát nữa con sẽ bật hết hỏa lực, để Trương gia trải nghiệm sự nhiệt tình của Giang gia chúng ta."

Giang Phi cực kỳ cảm động, có được người nhà như này thật là tốt!

...

5 giờ 30 phút chiều.

Giang gia cuối cùng cũng gặp được Trương gia.

Sau khi bắt chuyện, Giang gia lập tức dựa theo sự phân phó đã được bàn bạc kỹ lưỡng trước đó, mỗi người phụ trách việc nói chuyện với một người, lần lượt mời người bên Trương gia vào trong phòng riêng.

Sau khi mọi người ngồi xuống, phục vụ lập tức dọn món lên.

Tất cả món ăn đặc sản của huyện Bách Lương được xếp đầy trên chiếc bàn lớn.

Lúc bắt đầu ăn, Giang Phong phụ trách việc nói chuyện với ông Trương, hắn hỏi:

"Ông ơi ông uống rượu gì? Rượu đế, rượu vang đỏ, rượu tây, rượu gạo nếp, rượu trái cây, rượu thuốc, bia, loại nào cũng có."

Ông Trương cười ha ha, nói:

"Tiểu Phong, nhà cháu khách khí thật đó, chỉ rượu thôi mà chuẩn bị nhiều tới như thế, bình thường ông không uống rượu, nhưng mà hôm nay ông rất vui, một chén rượu gạo nếp đi!"

Giang Phong rót rượu gạo nếp ra ly, cười, nói:

"Bởi vì không biết ông thích uống loại rượu gì, cho nên chuẩn bị nhiều loại một chút, dù sao thì cốp xe của cháu cũng thường xuyên được đặt rượu ở trong đó, đặt nhiều thêm vài loại cũng chẳng thành vấn đề gì."

Ông Trương cười, nói:

"Ông nghe Oánh Oánh nói cháu vừa tốt nghiệp đại học năm ngoái, quay về quê làm bà mối, chưa tới nửa năm đã có thể mở một công ty ở tỉnh thành này, đúng là hậu sinh khả úy!"

Giang Phong đưa ly rượu gạo nếp qua trước mặt ông, khiêm tốn nói:

"Ông quá khen rồi, cháu chỉ là may mắn đi đúng đường mà thôi, ông mới thật sự là lợi hại, dựa vào việc bái một người thầy thuốc làm sư phụ lúc còn bé, đi theo người đó học chút kiến thức y học, sau đó lại kiên trì nghiên cứu và thực hành mấy chục năm, bây giờ đã trở thành một người có sức ảnh hưởng không nhỏ trong giới Trung Y ở tỉnh thành, ông mới thật sự là người có bản lĩnh.

Nếu không phải ông không có điều kiện để học y, nếu như từ nhỏ ông đã được thầy thuốc nổi tiếng dạy bảo, thì chắc chắn với thiên phú về phương diện y học của ông, thành tựu mà ông có được ngày hôm nay chắc chắn không chỉ như thế, có khi có thể trở thành danh y lưu danh toàn giới y học."

Những lời này làm cho ông Trương vô cùng vui vẻ, đây chính là chuyện mà ông tự hào nhất trong cuộc đời mình, Giang Phong ngãi đúng chỗ ngứa khen ông ở phương diện này.

Thế là hứng thú nói chuyện của ông Trương được gợi lên, vừa ăn uống, vừa kể lại sự khó khăn khi học y của ông cho Giang Phong nghe, cho dù là một người thầy thuốc bình thường, cũng không phải nói muốn bái sư là có thể bái sư.

Kể xong quá trình bái sư đầy gian nan, dưới sự dẫn dắt của Giang Phong, ông Trương lại nói tiếp quá trình học y của mình.

Dù sao thì người mà ông bái sư cũng chỉ là một người thầy thuốc bình thường, kiến thức của sư phụ có hạn, cộng với việc trong hoàn cảnh đó phải vội vàng làm việc, gần như không thể dạy cho ông được bao nhiêu thứ, mấy năm trôi qua cũng chỉ dạy được cho ông cách phân biệt mấy loại thảo dược và giảng giải một chút dược lý mà thôi.

Ông Trương có thể có được thành tựu như bây giờ, thật sự là hoàn toàn dựa vào thiên phú và sức mạnh kiên trì nghiên cứu của bản thân.

'Thời khắc tỏa sáng' ấy thật sự là dựa vào sự nỗ lực mà có được, cho nên ông Trương kể rất hăng say.

Sau khi tâm sự một lúc, chủ đề của cuộc trò chuyện lại kéo tới hiện trạng bây giờ của giới Trung Y, Giang Phong thỉnh thoảng bình luận một câu, nhưng mà câu nào cũng đúng với ý ông, cho nên ông Trương càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn không thể dừng lại được.

Bên cạnh.

Bà Trương và Giang Tuyết cũng hận gặp nhau quá muộn.

Bà Trương là kiểu người đặc trưng của thế kỷ trước, cha bà thời đó bởi vì một vài chuyện nhỏ nhặt mà bị những người kia trói lại, có thể nói là phải chịu không ít khổ cực.

Vì vậy mỗi khi nhắc tới việc này, bà Trương đều hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Giang Tuyết cũng phê phán những người kia cùng với bà Trương, sau khi phê phán xong, cô mới nói:

"Bà ơi tục ngữ có một câu như này, ác giả ác báo, thôn của chúng cháu cũng có loại người như thế, cách nhà chúng cháu không xa có một hộ gia đình, thủ đoạn trói người của tên đó cực kỳ tàn ác, trực tiếp siết chặt dây thừng vào trong da thịt, gần như không thể nhìn thấy được dây thừng nữa.

Người bị trói như thế, chỉ cần nửa ngày thôi là có thể coi như đã ném nửa cái mạng rồi.

Lúc đó, trong thôn có không ít người bị trói chặt như thế!

Sau này kết cục của tên đó cực kỳ thảm, sau khi khoảng thời gian đó qua đi chưa được mấy năm thì đôi mắt khỏe mạnh của tên đó đột nhiên mù, con trai của tên đó trong lúc chăn trâu cũng bị sừng trâu đâm chết, sau đó không lâu vợ của tên đó không hiểu vì sao mà cũng nhảy sông tự sát, người con trai còn sống cuối cùng lúc leo cây bị ngã gãy chân.

Tóm lại là kết cục của gia đình đều không được tốt, đây chính là báo ứng."

Bà Trương nghe xong thì cảm thấy vô cùng hả giận:

"Đáng, mấy kẻ ác ôn kia đều phải gặp báo ứng, người bắt trói cha bà sau này cũng không có được kết cục tốt..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận