Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 490: Nhất Định Giúp Cô Tìm Được Quá Nhi Trong Lòng Cô. (3)

Trong khi nói chuyện, người phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.

Khi món ăn được mang lên, Cổ hiệu trưởng bắt đầu mời Giang Phong với Lý cô cô dùng bữa.

Sau ba lần rượu, ăn sơ qua rồi, sau đó cổ hiệu trưởng mới cười nói: "Giang đại sư, tối hôm qua cậu ngay ở đây thay Hoàng muội thôi toán nhân duyên, thời gian mới một ngày liền giải quyết xong chuyện đại sự cả đời của Hoàng muội. Hôm nay vẫn phải mời cậu tiếp tục ra tay, thay Lý cô cô cũng thôi toán một phen, xem thử nhân duyên của cô ấy ruốt cuộc ở đâu."

Giang Phong gật đầu nói: "Này đương nhiên không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ làm hết sức, thay Lý cô cô tìm một người bên cạnh cô ấy một đời."

Năng lực thôi toán nhân duyên của Giang đại sư, Cổ hiệu trưởng từ lâu đã tin tưởng không nghi ngờ, nghe hắn nói xong, lúc này bưng ly rượu lên nói: "Có câu nói này tôi an tâm rồi, Lý cô cô, chúng ta cùng nhau kính Giang đại sư một chén."

Lý cô cô ân một tiếng, sau đó bưng ly rượu lên nói: "Giang đại sư, tôi mời cậu!"

Ba người cùng nhau chạm cốc, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Giang Phong ăn đồ ăn ép rượu xuống, sau đó nói: "Lý cô cô, tuy rằng thông qua truyền thông tôi đối với cô cũng coi như có chút hiểu rõ, nhưng truyền thông đưa tin có rất nhiều đều suy đoán, không thể tin hết, cho nên còn phải mời cô tự mình nói cho tôi biết tình huống của cô."

Đây là yêu cầu hợp lý, Lý cô cô gật đầu, liền bắt đầu nói về tình huống của mình.

Đặc biệt là mối tình khắc cốt ghi tâm mà cô đã từng trải qua, cô tập trung kể: "Tôi gặp anh ấy khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp diễn xuất, anh ấy là thương nhân, nhưng không vung tiền theo đuổi tôi như những người khác, mà là dụng tâm theo đuổi tôi giống như những người đàn ông bình thường.

Trời mưa anh cầm ô chờ tôi tan việc, quay phim bị thương liền cõng tôi đến bệnh viện, trong cuộc sống đối với tôi tỉ mỉ chu đáo quan tâm."

Nói tới chỗ này, Lý cô cô lặng lẽ thở dài, "Kỳ thực lúc anh ấy theo đuổi của tôi, công việc kinh doanh của anh ấy không còn tốt, suýt chút nữa đã phá sản, tôi biết tất cả nhưng tôi cũng không quan tâm.

Sau đó, vì giúp anh ấy trả nợ, tôi không nỡ ăn, không nỡ mặc, thậm chí giày hỏng cũng tìm người sửa, chứ không bỏ đi mua mới. Đoạn tình cảm này tôi bỏ ra tám năm, trong suốt tám năm tôi đã nhiều lần muốn kết hôn với anh ấy, nhưng mỗi lần tôi ngỏ lời anh ấy đều lấy các loại lý do lấp liếm cho qua.

Cho dù như vậy, tôi vẫn là nguyện ý chờ, thậm chí ở thời kỳ huy hoàng nhất của mình vì anh ấy tránh bóng. Cuối cùng, không lâu sau khi cha tôi qua đời, liền bị người ta ruồng bỏ ..."

Nói xong, nước mắt Lý cô cô bất tri bất giác liền chảy xuống, "Năm đó tôi đóng vai Vương Ngữ Yên trong {{ Thiên Long Bát Bộ }}, đây là một vai diễn tôi không thích lắm, bởi vì cô ấy chẳng những không có tính cách nổi bật mà còn có ánh mắt ngốc nghếch, trong lòng chỉ có anh họ Mộ Dung của cô ấy.

Mặc dù anh họ không yêu cô ấy, lại hay bởi vì có chút mục đích mà lừa dối cô ấy, làm cho cô ấy tâm cam tình nguyện ở lại ở bên cạnh hắn.

Nhưng mà điều nực cười là, tôi không thích Vương Ngữ Yên, không ủng hộ cô ngốc đó, nhưng tôi cũng có một khoảng thời gian bị tình yêu che mắt, cũng sống ngu ngốc như vậy."

Khi Lý cô cô kể lại câu chuyện, bất kể là Cổ hiệu trưởng, hay là Giang Phong, đều là không nói một lời, lẳng lặng lắng nghe.

Cổ hiệu trưởng nghe vậy hơi có chút mặt đỏ, tuy rằng hắn không giống như tên đàn ông cặn bã mà Lý cô cô gặp phải, nhưng hắn cũng phụ một cô gái tốt, vừa chậm trễ sự nghiệp của cô ấy, cũng chậm trễ đại sự của cuộc đời cô ấy.

May là quen biết Giang đại sư, sau đó thay cô ấy tìm được một nhà tốt, nếu không hắn luôn cảm giác có chút có lỗi với cô ấy.

"Lý cô cô, cô là một người phụ nữ tốt hiếm có, chỉ tiếc cô vừa bắt đầu liền gặp chủ Tuyệt Tình Cốc, Công Tôn Chỉ. Trước khi người này lộ bộ mặt thật, hắn thực sự là người đàng hoàng, hiểu biết uyên bác, hào hoa phong nhã, thực sự đáng để yêu. Nhưng một khi lộ ra bộ mặt thật, vậy thì đúng là khuôn mặt đáng ghét, lục thân không nhận rồi." Giang Phong thở dài nói.

Nghe được Giang Phong so sánh như vậy, Lý cô cô vạn phần tán đồng nói: "Giang đại sư cậu nói quá đúng, năm đó hắn ngụy trang vô cùng tốt, với lại thêm tôi sống ở trong mơ không muốn tỉnh lại, cho đến khi hắn bộc lộ ra bộ mặt thật, tôi mới biết mình thật là ngây thơ."

Cổ hiệu trưởng khá là tự trách nói: "Thực sự là xin lỗi, lúc cô đau khổ nhất tôi đã không ở bên cạnh cô."

Lý cô cô lấy khăn giấy lau ước mắt, lắc đầu nói: "Chuyện này làm sao có thể trách cậu được, năm đó lúc cậu rơi vào thung lũng, tôi cũng không thể ở bên cạnh cậu."

Giang Phong hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: "Lý cô cô, cô không cần thương tâm, hiện tại cực khổ đã qua, tôi lập tức liền thay cô thôi toán, nhìn xem nhân duyên chân chính của cô ở đâu."

Cổ hiệu trưởng nghe thấy trong mắt sáng ngời, "Giang đại sư, vậy liền bắt đầu đi, tôi đợi nãy giờ."

Cuối cùng phần mình mong đợi nhất cũng đã tới, nghe Cổ hiệu trưởng nói qua Lý cô cô cũng không có do dự, trực tiếp nói ngày sinh tháng đẻ của mình ra, sau đó kích động nói: "Giang đại sư, tất cả đều nhờ vào cậu!"

Giang Phong tự tin cười nói: "Lý cô cô cô cứ việc yên tâm, tôi ở đây cam đoan với cô, lần này thôi toán, nhất định sẽ giúp cô tìm được Quá nhi trong lòng cô."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận