Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 474: Cha Mẹ Còn, Cuộc Sống Còn Có Nơi Để Đến. Cha Mẹ Đi, Cuộc Sống Chỉ Còn Có Đường Về (2)

Bà có thể không biết hết tất cả diễn viên trong giới giải trí, nhưng mà chỉ cần là người hơi nổi tiếng, thì hầu như Cổ mẫu đều biết.

Du Kinh Hồng là người trạc tuổi hiệu trưởng Cổ, thậm chí còn là một diễn viên nổi tiếng ra mắt sớm hơn cả hiệu trưởng Cổ, Cổ mẫu đương nhiên không thể không biết tới.

Cho nên, Cổ mẫu vừa nghe hiệu trưởng Cổ nói xong liền vội vàng hỏi:

"Con trai, người mà con nói là diễn viên diễn vai Kinh Hồng tiên tử trong phim <Tiểu Lý Phi Đao> phải không?"

Hiệu trưởng Cổ trả lời:

"Là cô ấy, mẹ thấy thế nào?"

Mẹ Cổ liên tục gật đầu, nói:

"Tuy bộ phim truyền hình <Tiểu Lý Phi Đao> kia toàn là tuấn nam mỹ nữ, nhưng mẹ vẫn nhớ vị Kinh Hồng tiên tử kia rất đẹp.

Ba năm trước, mẹ và một người bạn của mình đã từng đếm số lượng nghệ sĩ giữ mình trong sạch trong giới giải trí, vị Kinh Hồng tiên tử này cũng nằm trong đó, nhân phẩm chắc là rất tốt.

Nếu như tính cách hai đứa hợp nhau, thì mẹ giơ hai tay tán thành cho mối hôn sự này."

Hiệu trưởng Cổ nghe mẹ nói như thế có thể nói là uống được một viên thuốc an thần, cười, nói:

"Có phù hợp hay không thì đợi gặp mặt tâm sự rồi nói sau."

...

Trong lúc hiệu trưởng Cổ nói chuyện ra mắt cho mẹ mình nghe, thì Du Kinh Hồng cũng đang làm bạn với mẹ mình.

Chuyện này vốn dĩ vẫn còn thiếu một nét, cho nên Du Kinh Hồng không định nói chuyện này ra sớm như thế, nhưng mà trong ngày lễ của mẹ, mẹ cô lại đột nhiên thúc cưới.

"Đã trôi qua rất nhiều năm rồi, nhưng mà con vẫn không kết hôn, mặc dù mẹ và cha rất nóng lòng, nhưng vẫn rất ít khi thúc giục con tranh thủ thời gian để lấy chồng, bởi vì chúng ta sợ trong lúc vội vàng con sẽ lấy sai người.

Nhưng mà, tuổi tác của hai người già chúng ta càng ngày càng lớn, cơ thể cũng càng ngày càng yếu. Già rồi không khỏi nghĩ nhiều, lỡ như ngày nào đó chúng ta không còn, con chỉ còn lại một mình, vậy thì sao hai ông bà già chúng ta yên tâm được?"

Du Kinh Hồng nghe xong cũng giật mình, vội vàng nắm lấy tay cha mẹ, quan tâm hỏi:

"Cha mẹ, cơ thể hai người có chỗ nào không thoải mái hả? Đã đi khám chưa?"

Du phụ vỗ vỗ tay con gái, an ủi:

"Con gái đừng lo lắng, cơ thể của cha và mẹ con không xuất hiện vấn đề gì lớn, chỉ là một chút bệnh vặt của người già mà thôi, không có gì đáng lo cả."

Du mẫu nắm chặt lấy tay con gái, nói:

"Con đừng lo, mẹ chỉ muốn nói là mẹ và cha con đều đã già rồi, không biết còn sống được mấy năm nữa, muốn nhân lúc còn sống thấy được con thành gia, như thế chúng ta mới có thể an tâm."

Du Kinh Hồng vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm vào mắt của cha mẹ mình, hỏi:

"Thật sự không sao chứ?"

Du phụ và Du mẫu lắc đầu, nói:

"Không sao cả."

Lúc này Du Kinh Hồng mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói:

"Làm con sợ muốn chết!"

Du mẫu không để con gái cứ thế bỏ qua chuyện này, một lần nữa nhắc tới chuyện hôn nhân:

"Con gái à, mẹ nói con nghe, con phải để tâm tới việc này mới được, không thể như trước kia nữa, dù sao con cũng đã hơn 50 rồi, không trẻ."

Du Kinh Hồng thấy ánh mắt mong đợi của mẹ mình, cô không muốn giấu nữa, nói thẳng:

"Cha, mẹ, ban đầu con tính xác định rõ rồi mới nói cho hai người biết, nhưng mẹ đã nói tới mức này rồi thì con dứt khoát nói cho hai người biết luôn!

Thực ra con đã hành động rồi, ngày mốt con sẽ tham gia ra mắt, hai người cũng biết anh ấy, là nhà từ thiện Hong Kong cực kỳ nổi tiếng, vị Ảnh đế được mọi người gọi là hiệu trưởng Cổ."

Du phụ và Du mẫu nghe xong liền nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự khiệp sợ của đối phương.

Sau khiếp sợ là sự mừng rỡ.

Du mẫu không nhịn được hỏi:

"Con gái, lời con nói là thật hay đùa vậy?"

Du Kinh Hồng cười, nói:

"Đương nhiên là thật rồi, đây là chuyện chung thân đại sự, sao có thể lấy ra để đùa được chứ!"

Du mẫu cười không dứt, hỏi tiếp:

"Mau nói cho mẹ nghe tại sao con lại đột nhiên muốn ra mắt với hiệu trưởng Cổ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

"Chuyện là như thế này..."

Sau đó, Du Kinh Hồng kể lại toàn bộ quá trình Giang đại sư đến tìm mình cho cha mẹ nghe.

Du phụ và Du mẫu nghe xong thì không khỏi kinh ngạc.

Một lúc lâu sau, Du phụ mới cảm khái:

"Không ngờ trên đời này vẫn còn một người mai mối lợi hại như Giang đại sư, đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt!"

Du mẫu vừa mừng, vừa sợ, nói:

"Con gái à, nếu thế thì xem ra con và vị hiệu trưởng Cổ kia thật sự có hy vọng đó!"

Trong mắt Du Kinh Hồng cũng xuất hiện một chút mong đợi:

"Hy vọng là thế, con sẽ nghiêm túc đối đãi với buổi ra mắt đó."

...

Quảng Đông.

Thành phố Thâm Quyến.

Bùi Dĩnh đi máy bay từ thành phố Hàng Châu về đây để ăn lễ cùng với mẹ.

Bùi Dĩnh không phải là con một, cô còn có một người em trai, nhưng mà vào bảy, tám năm trước, em trai của cô đã kết hôn rồi, cháu gái của cô bây giờ cũng đã học tiểu học.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận