Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1250: Hai Mươi Năm Sau. (2)

Lập tức, mẹ Liễu nghiêm túc nói: "Lão Liễu, cơ hội chữa bệnh quý giá này là do con gái chúng ta vì ông tranh giành được, ông phải phối hợp thật tốt, không thể như trước đó tự giận mình, biết không?"

Cha Liễu nói: "Tôi biết rồi, đây là hiếu tâm của con gái tôi, mặc kệ kết quả như thế nào, tôi cũng sẽ tích cực phối hợp trị liệu."

Mẹ Liễu gật đầu nói: "Vậy ông ở nhà nghỉ ngơi, tôi đến trường học xin nghỉ với lãnh đạo, tranh thủ chuyện này xử lý xong trong hôm nay, ngày mai sẽ đi cùng với ông đến Trung Hải."

"Ừm, đi đi!"

...

Xuân phân qua đi, huyện Bách Lương bên này lại bắt đầu các hoạt động thờ cúng tổ tiên quy mô lớn.

Ba anh chị em Giang Phong cũng mang theo người yêu cùng con cái cùng nhau về quê "Xẻng xúc núi", bởi vì quan niệm thị tộc ở đây tương đối mạnh, không cần quay lại trong các lễ hội khác, bao gồm cả lễ hội mùa xuân quanh năm, sẽ không có ai nói gì bạn hết.

Thế nhưng, hàng năm lúc "Xẻng xúc núi", trừ phi thật sự là bởi vì công việc không đi được, nếu không mặc kệ là đang ở đâu, cũng sẽ chạy về tham gia.

Các ngôi mộ ở huyện Bách Lương thường được chia làm hai loại:

Một loại là ngôi mộ màu trắng có bia mộ, một loại là ngôi mộ bằng đất không có bia mộ.

Những ngôi mộ có bia trắng (tác giả cũng không biết tại sao loại mộ này được gọi là mộ trắng, có lẽ là bởi vì thời đó vẫn chưa dùng tới xi măng, những ngôi mộ cứng này được làm bằng đá vôi, toàn bộ phần mộ hiện ra màu xám trắng, cho nên mới gọi là mộ trắng), đều là đi lên số Ngũ Đại lão tổ tông mới có đãi ngộ.

Những ngôi mộ trắng như thế này còn được gọi là núi Đại Chúng, bình thường đều là tộc nhân sẽ tổ chức người đi tế bái, cảnh tượng sẽ khá là náo nhiệt.

Nói thí dụ như phải khiêng một con lợn, một đầu dê, cùng với gà, ngỗng vịt, kẹo, bánh bích quy, hoa quả và các lễ vật khác, sau đó mang theo biểu ngữ của dòng họ mình, một đường khua chiêng gõ trống đi tế bái.

Đặc biệt là khi cúng bái những tổ tiên càng có quyền lực thì khung cảnh càng uy nghiêm, những người có tiền đồ trong tộc (làm quan hoặc là ông chủ lớn) đi đầu tế bái, tuân thủ nghiêm ngặt thủ tục cúng bái ba vái chín lạy.

Những loại mộ đất khác cũng không đặc biệt như vậy, đây đều là Ngũ Đại bên trong tổ tông, không cần khua chiêng gõ trống, cũng không cần khiêng dòng họ đại kỳ, về phần khiêng một con lợn một đầu dê các loại đi tế bái cũng không cần phải vậy.

Nói như vậy, sau bốn hoặc năm thế hệ, có một khối thịt heo cùng cơm và trái cây có thể sử dụng được rồi.

Chỉ khi cúng bái bà con ruột thịt, mới sẽ gà vịt thịt cá ngỗng các loại mọi thứ đầy đủ hết.

Giang Phong bây giờ chắc chắn là nhân vật có quyền lực nhất trong nhà họ Giang ở thị trấn Thanh Hà, và những người già trong gia tộc đương nhiên sẽ mời hắn chủ trì việc thờ cúng ở núi Đại Chúng.

Loại này đi đầu tế bái lão tổ tông cũng là biểu hiện địa vị trong gia tộc, Giang Phong đương nhiên sẽ không từ chối, liền sảng khoái đồng ý.

Vì vậy, trong tuần tiếp theo, Giang Phong liền dẫn đầu cùng với những người có tiền đồ khác ở trong gia tộc cùng nhau đi tế bái các vị lão tổ tông.

Đợi sau khi cúng bái các vị lão tổ tông xong, mới cùng người nhà đi cúng bái tổ tông năm đời.

Anh rể Khúc Văn Hoa, là lần đầu tiên đến tế bái tổ tiên bên nhà vợ, nhìn thấy cảnh tượng tế bái tổ tiên sôi động, không khỏi cảm khái nói: "Tiểu Phong, hoạt động tế tổ của em ở đây thực sự quá hoành tráng, không giống như lễ thanh minh của chúng tôi, chỉ có thắp hương và đốt chút tiền giấy cho người thân đã khuất là coi như xong."

Giang Phong nói: "Nói như vậy, những nơi có quan niệm dòng họ mạnh thì càng chú trọng đến loại chuyện này. Anh rể, bên anh thành phố lớn, quan niệm dòng họ không mạnh, thậm chí bởi vì đủ loại đủ kiểu nguyên nhân khác, rất nhiều người chỉ biết đến 5 đời tổ tiên, bên trên những lão tổ tông đó, cũng không nhận ra."

Khúc Văn Hoa gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu như không có gia phả ghi lại, lại không giống các cậu bên này cúng bái hàng năm, không quen biết trên 5 đời, đây cũng là chuyện rất bình thường."

Giang Phong nói: "Kỳ thực tình huống như thế về sau sẽ rất phổ biến, ví dụ như người ở bên này của chúng tôi, một khi chuyển tới thành phố lớn định cư, ở bên đó làm việc và sinh sống, bởi vì rời xa quê hương rất ít trở về.

Vì vậy những người đã sống ở đó hai hoặc ba thế hệ, cơ bản cũng sẽ không biết tổ tiên của mình."

Khúc Văn Hoa nói: "Là đạo lý này, người từ quê hương dời ra ngoài, cho dù hắn cùng với đời kế tiếp của hắn còn nhớ quê hương, nhưng đối với thời đại thế hệ thứ ba, thứ tư, bọn họ vừa sinh ra chính là người thành phố lớn rồi, bọn họ đương nhiên sẽ xem thành phố lớn là quê hương của mình.

Về phần ông nội cùng với cụ tổ bọn họ nơi đó thế hệ quê hương ở nơi nào, có lẽ sẽ quan tâm một ít, nhưng khẳng định cũng không có bao nhiêu tình cảm!"

Giang Phong cười nói: "Không nói đến người khác, chỉ nói đến em, nếu em còn sống, con cháu em chắc chắn sẽ không quên đi quê hương, sẽ thường xuyên trở về. Nhưng chờ năm trăm năm sau, tình cảm đối với quê hương của những tiểu bối kia e rằng sẽ càng ngày càng nhạt, cuối cùng tổ tông đến cùng đến từ nơi nào, sợ rằng cũng không biết."

Khúc Văn Hoa nói: "Chuyện của trăm năm sau, em không cần quan tâm đến, miễn là những thế hệ tương lai vẫn luôn là một người Trung Quốc chính trực, vậy cũng sẽ không tính là bị lãng quên!"

Giang Phong tán đồng nói: "Anh rể nói đúng, chỉ cần thế hệ sau có thể nhớ kỹ mình là người Trung Quốc, thế là đủ rồi!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận