Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 383: Cáo Già (3)

Lăng Lỵ mỉm cười nói: “Uống thiếu, là tôi đây, đã lâu không gặp!”

Tiếp đó, hai người lại khách sáo vài câu, Uông Văn Kiệt mới hỏi: “Lăng công chúa đây từ trước tới nay đều vô sự không lên điện tam bảo, lần này gọi điện cho tôi không biết là có chuyện gì đây?”

Lăng Lỵ cười nói: “Uông thiếu, tôi lần này gọi điện tới là muốn hỏi anh chút chuyện, nếu như dính đến chuyện riêng tư của anh thì mong anh cũng đừng trách móc nhé!”

Uông Văn Kiệt cười lớn: “Lăng công chúa khách khí rồi, có chuyện gì cô cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói nấy.”

Lăng Lỵ tiếp tục: “Uông thiếu, tôi thấy trên Microblog của anh nói hôn nhân của hai người là do có người mai mối tác hợp thành, tôi liền nghĩ muốn hỏi một chút, cuộc sống bây giờ của hai người có hạnh phúc không? Vị Giang đại sư giúp hai người làm mai mối kia rốt cuộc có đáng tin hay không?”

Nghe đến đó, Uông Văn Kiệt lập tức hiểu rõ mục đích cô gọi điện thoại tới, liền nhiệt tình đáp: “Lăng công chúa, cái này cô hỏi đúng người rồi, không gạt cô chút nào, bây giờ cuộc sống của tôi vô cùng hạnh phúc, có thể nói là gặp được người phù hợp.

Còn về Giang đại sư, tôi có thể bảo đảm với cô, trong việc làm mai mối này, toàn thế giới so ra không ai vượt qua cậu ấy cả, miễn là hôn nhân do Giang đại sư tác hợp, trên cơ bản có thể nói là bằng với hai chữ hạnh phúc!”

Lăng Lỵ nghe vậy thì kinh ngạc không thôi, cô không nghĩ tới Uông Văn Kiệt vậy mà lại đánh giá cao người mai mối kia tới như vậy, cô tính tình có chút thẳng thắn nên không nhịn được thốt lên: “Uông thiếu, cậu nói như vậy cũng có chút hơi khoa trương rồi đi?”

Uông Văn Kiệt cười nói: “Tôi nói không hề có chút khoa trương nào đâu, Lăng công chúa không biết rõ mà thôi, Giang đại sư không chỉ giúp tôi đáp cầu dắt môi, mà giúp không ít bạn bè của tôi giải quyết vấn đề hôn nhân.

Những người bạn này của tôi bây giờ không một ai là không hạnh phúc, cái này có thể nói là ví dụ sống sờ sờ, Lăng công chúa nếu như muốn tìm tới Giang đại sư làm mai mối thì chắc chắn là không thể sai được.”

Lăng Lỵ nghe đến rung động trong lòng, phải biết rõ rằng địa vị của Uông Văn Kiệt không hề thấp hơn so với cô.

Tục ngữ nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, có thể trở thành bạn hắn, vậy thân phận địa vị chắc chắn là không đơn giản, mà nghe ý trong giọng nói của hắn, những bạn bè của hắn tới tìm Giang đại sư làm mai mối kia, có vẻ như tất cả đều cực kỳ vừa lòng thì phải?

Nếu như đây là thật, vậy cô chắc chắn phải đánh giá lại năng lực làm mai mối của vị Giang đại sư kia.

Lăng Lỵ giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Uông thiếu, tôi tin tưởng đề cử của anh, phiền anh gửi phương thức liên lạc của vị Giang đại sư kia cho tôi, xin cảm ơn!”

Uông Văn Kiệt cười nói: “Được, tôi sẽ gửi qua wechat cho cô ngay đây, có Giang đại sư ra tay, tôi tin Lăng công chúa sẽ rất nhanh tìm được chân mệnh thiên tử của mình!”

Lăng Lỵ cười nói: “Vậy đành mượn lời chúc này của anh!”

Tiếp đó, hai người lại khách sáo vài câu, sau đó mới cúp điện thoại.

Lăng Lỵ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi điện cho bạn thân Bùi Dĩnh, hôm qua cô đã nhắc tới chuyện tìm người mai mối, bây giờ đã tìm được người mai mối có tiếng như vậy, đương nhiên cô phải nói một tiếng với bạn thân của mình rồi.

Điện thoại vừa kết nối, Lăng Lỵ đã vào thẳng chủ đề, nói: “chị Bùi, chuyện người mai mối em đã tìm xong rồi, lát nữa em sẽ bảo cha liên hệ với người ta, chị có muốn mời cùng một chỗ luôn hay không?”

Bùi Dĩnh kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao, em không đùa đấy chứ?”

Lăng Lỵ nhổ nước bọt: “Hóa ra chị lại cho rằng em đang ở đây nói giỡn cho vui sao?”

Bùi Dĩnh cười: “Chị biết em có tâm tư kia, nhưng không nghĩ tới em lại hành động nhanh như vậy!”

“Không có cách nào, thời gian không chờ một ai cả!”

Lăng Lỵ cảm khái một câu, sau đó lại hưng phấn nói: “Hơn nữa, người mai mối em vừa tìm được này thật sự không hề đơn giản chút nào, thằng nhóc Uông Văn Kiệt kia còn thổi phồng người ta lên tận trời, khiến cho em chờ mong vô cùng.”

Bùi Dĩnh kinh ngạc: “Tình huống gì đây?”

Lăng Lỵ kể lại chuyện Uông Văn Kiệt vừa nói với mình cho người chị em này một lần, cuối cùng mới tổng kết lại một câu: “chị Bùi, thân phận của Uông Văn Kiệt thế nào chị cũng biết rõ, cậu ta sẽ không đến mức ăn nói lung tung với em đâu.

Cho nên, năng lực làm mai mối của vị Giang đại sư kia có lẽ thật sự không tầm thường.”

Bùi Dĩnh cau mày nói: “Lỵ Lỵ à, em biết chị chưa từng tin vào mấy cái gì mà xem chòm sao bói mệnh lý các thứ, đây cũng chỉ là mấy thứ để dỗ trẻ nhỏ mà thôi, đối với chị mà nói, vận mệnh là cái người ta nắm giữ trong tay mình.”

Lăng Lỵ vội vàng nói: “chị Bùi, em đương nhiên biết chị Bùi không tin mấy cái này, nhưng chúng ta đừng đề cập tới mấy thứ huyền học vội, năng lực làm mai mối của vị Giang đại sư kia cũng không thể làm giả được đi?”

Bùi Dĩnh gật đầu: “Em nói cũng có đạo lý, nếu như cậu ta không có chút tài năng làm mai mối thì hẳn cũng sẽ không đến mức được Uông Văn Kiệt tôn sùng như vậy.”

Lăng Lỵ hỏi lại: “Vậy chị Bùi có muốn cùng mời người ta với em không?”

Bùi Dĩnh đáp: “Vậy Lỵ Lỵ cứ làm trước đi, nếu như vị Giang đại sư kia thật sự giúp em tìm được chân mệnh thiên tử, đến lúc đó lại tới lượt chị cũng không muộn.”

“Chị thật đúng là cái đồ cáo già mà, thật không hổ là cao thủ tài chính.”

“Hừ, em mới là cái đồ cáo già ấy!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận