Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 790: Sa Lưới. (3)

Đương nhiên, tiền này cũng không hoàn toàn là do thím Trương tựu mình kiếm, còn có chồng cô cũng kiếm không ít.

Chồng cô là lái xe chở khách, tuyến từ thị trấn vào thành phố, mỗi ngày một chuyến, trúng ngày lễ tết có nhiều khách cũng kiếm được rất nhiều tiền.

Với năng lực kiếm tiền của hai vợ chồng, ở trong thôn cũng sắp xếp là thượng đẳng, nguyên bản cô là không cần lo lắng.

Nhưng mà, thím Trương có nỗi khổ khó nói chính là, cô sinh ra một đứa con phá của.

Hai đứa con trai của cô, con lớn nhất ngược lại là rất tiến tới, công việc ổn định, thành thật chịu làm, có nhà có xe, người vô cùng cao lớn, còn có một người bạn gái đã quen hai ba năm, nên cũng không cần cô quan tâm đến.

Nhưng đứa thứ hai của cô, hoàn toàn khác với đứa đầu, tên nhóc này ngu dốt, làm công việc gì đều là bữa đực bữa cái, hơn nữa còn tiêu xài hoang phí, động một chút là tìm cô đòi tiền.

Thím Trương cũng không biết in tiền, làm gì có nhiều tiền như vậy cho hắn tiêu xài!

Không cho hắn tiền, hắn liền quẹt thẻ tín dụng, sử dụng các khoản vay trực tuyến, tìm bạn bè thân thích mượn.

Nói chung, đứa con trai thứ hai của cô rất hư, chỉ cần có được tiền, hắn mới mặc kệ là tiền gì.

Vừa mới bắt đầu lúc con trai út sử dụng thẻ tín dụng và khoản vay trực tuyến, bị người gọi điện thoại thúc giục trả, thím Trương còn giúp trả lại mấy lần, nhưng đứa con trai út của bà thực sự là từ nhỏ đã đòi nợ, căn bản không hiểu thông cảm cho cha mẹ kiếm tiền khổ cực, sau khi giúp hắn trả xong thẻ tín dụng và khoản vay trực tuyến, hắn lại rút nó ra chỉ trong nháy mắt

Trải qua mấy lần, thím Trương đưa cho hắn hơn mười vạn, sau đó cũng triệt để tuyệt vọng rồi, hắn thích dằn vặt như thế nào thì kệ hắn, dù sao cô cũng sẽ không giúp hắn trả lại loại tiền này.

Bây giờ, con trai út của cô đã bị liệt vào danh sách những kẻ bất lương, cả ngày cũng không làm việc, chỉ biết ở nhà ăn bám, còn ăn đến yên tâm thoải mái.

Thím Trương không thiếu hắn một miếng ăn, nhưng trong lòng bà cũng rất lo lắng, dù sao con trai út năm nay cũng 26 tuổi, nhưng hắn lại có đức hạnh như vậy, muốn cưới vợ căn bản là không thể nào, không có cô gái nào nguyện ý gả cho người như thế.

Buổi tối, chồng thím Trương đến giúp đỡ bà thu dọn sạp hàng, nhìn thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của thím Trương, liền hỏi: "Đang suy nghĩ gì đấy?"

Thím Trương liếc hắn một cái, khẽ thời gian: "Tôi đang lo lắng cho Nhị Cẩu Tử, bộ dạng đó của nó, mười dặm 8 hướng ai nguyện ý gả cho nó chứ? Cũng không biết chúng ta kiếp trước đến cùng tạo ra cái nghiệt gì, làm sao lại sinh một đứa chơi đùa lông bông như vậy."

Chồng thím Trương tên là Trần Quang Bưu, nghe vậy tức giận nói: "Đừng nhắc đến thằng khốn đó, nếu nó không cưới được vợ thì để nó ở một mình cả đời, dù sao chúng ta còn có Đại Cẩu Tử, coi như chỉ sinh một người Đại Cẩu Tử."

Thím Trương lắc đầu nói: "Ông nói những lời vô ích có ích lợi gì, lẽ nào thật sự cả đời không quản nó nữa sao?"

Trần Quang Bưu cầm ống nước đem quầy hàng rửa sạch sẽ, nói: "Không phải là không muốn quản, là thật sự quản không được, qua nhiều năm như vậy bà còn không hiểu thằng con vô liêm sỉ của bà như thế nào sao?"

Thím Trương bất đắc dĩ nói: "Nó tình huống như thế nào tôi đương nhiên biết rõ, nhưng bất kể nói thế nào nó cũng là do tôi sinh, tôi muốn mời Giang đại sư ở thôn Long Sơn xem xét đối tượng cho nó, xem thử liệu có ai có thể khiến nó thay đổi không."

Trần Quang Bưu đem tay rửa sạch sau đó tắt nước, mới hừ lạnh nói: "Loại người như nó e rằng cả đời này cũng không thể thay đổi, ai kết hôn đều gặp xúi quẩy, theo tôi thấy cũng đừng nghĩ tới làm hại con gái nhà người ta, cứ để nó ở một mình cả đời đi."

Thím Trương chưa từ bỏ ý định nói: "Người thị trấn Thanh Hà đều biết Giang đại sư làm mai mối lợi hại bao nhiêu, biết đâu hắn có thể giúp chúng ta tìm được một đứa con dâu tốt, sau đó quản thúc thằng nhóc vô liêm sỉ này?"

Trần Quang Bưu nghe vậy trong lòng hơi dao động, nếu muốn nói Giang đại sư ở thôn Long Sơn, thì mọi người ở thị trấn Thanh Hà quả thực đều biết, đều biết hắn làm mai mối đến nay chưa bao giờ thất bại, và tất cả người được mai mối đều đang sống rất hạnh phúc.

Thực ra trước đây ông đã từng nghĩ đến việc nhờ Giang đại sư làm mai mối cho đứa con phế vật của mình, nhưng nghĩ đến bộ dạng khốn nạn của thằng nhóc đó, ông lại xấu hổ không dám đến nhờ mai mối.

Bây giờ nghe vợ nhắc đến, trong lòng Trần Quang Bưu không khỏi cảm thấy lung lay.

Thím Trương nói bổ sung: "Lúc đi tìm mai mối, chúng ta đem tình hình của thằng nhóc đó nói cho họ biết, nếu có thể tìm được đối tượng cho nó thì tốt, còn nếu không tìm được liền để nó cô độc cả đời, dù sao chúng ta làm cha mẹ cũng đã tận lực."

Trần Quang Bưu suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta liền cho nó một cơ hội cuối cùng, tôi ngày mai kiếm khách đến trong thành phố, thuận tiện mua một ít quà tặng, đợi từ trong thành phố trở về, liền đến cửa tìm người mai mối cho tên khốn khiếp đó."

Thím Trương dặn dò: "Nếu chọn được quà tốt, cũng đừng ngại chi tiền."

Trần Quang Bưu gật đầu nói: "Tôi hiểu, bà yên tâm."

Thế là, hai vợ chồng dọn dẹp quầy hàng đóng cửa ngồi nhà thiếc và đi xe điện về nhà.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận