Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 622: Lúc Bạn Thành Công, Tất Cả Lời Nói Của Bạn Đều Là Chân Lý (2)

Chu Lệ Mai nhẹ gật đầu, nói: "Tôi đã hiểu, điều kiện bản thân tôi cũng không tốt lắm, cũng không bài xích chuyện làm mẹ kế, nhưng làm mẹ kế thì cũng phải có giá trị mới được."

Giang Phong nghe rõ lời này, phiên dịch ra chính là: Nếu điều kiện nhà trai tốt, cô rất tình nguyện làm mẹ kế, nếu điều kiện nhà trai không được thì không cần phải nói nhiều.

Giang Phong cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp nói ra đòn sát thủ của Đường Ánh Long, nói: "Chị Mai yên tâm, thân phận mẹ kế này nhất định là có giá trị, hắn kinh doanh quán canh xương bò trên đường Hưng Long đã mười mấy năm, đều là bán vào ban đêm, bình quân mỗi đêm có thể kiế được 1450 tệ. Nếu như chị gả cho hắn, chắc chắn sẽ được bảo hộ về phương diện kinh tế. Mà ở phương diện tình cảm, chỉ cần chị Mai có thể nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình, cố gắng từ bỏ những thói hư tật xấu lúc trước thì nhân duyên của các người sẽ vô cùng lạc quan."

Chu Lệ Mai nghe vậy thì tim đập thình thịch, một đêm có thể kiếm được 1450 tệ, một tháng qua chính là bốn mươi mấy ngàn tệ, thu nhập một năm có thể lên tới năm trăm ngàn.

Má ơi, có chuyện làm ăn như này, đừng nói là làm mẹ kế, dù là làm tiểu tam thì cô đều có thể cân nhắc.

Cô tuyệt đối không muốn bỏ qua đối tượng như này, lúc này, cô tỏ thái độ: "Giang đại sư, chuyện làm mẹ kế không có vấn đề. Tôi đảm bảo sẽ chăm sóc ba đứa con của hắn như con của mình, xử lý tất cả mọi chuyện trong nhà thật tốt. Hắn chỉ cần chuyên tâm làm ăn là được, không cần quan tâm đến mọi chuyện trong nhà."

Giang Phong nhìn nàng một cái, cười nói: "Được, nếu chị Mai đã có thái độ này, vậy thì hôn nhân này cơ bản sẽ không vấn đề gì."



Lão Mã từng nói một câu: Lúc bạn thành công, tất cả lời bạn nói đều là chân lý.

Mặc dù lời này có chút khoa trương, nhưng mà có đạo lí riêng của nó. Sau khi một người trở thành người quyền uy trong lĩnh vực nào đó, cho dù lời hắn nói ra không phải là chân lý thì cũng ít có người đi phản bác.

Lấy cách nói của Giang Phong, lúc hắn mới vào nghề, mỗi lần giúp khách hàng đáp cầu dắt mối, khách hàng đều muốn ở chung với đối tượng xứng đôi một đoạn thời gian mới có thể cho ra đáp án rõ ràng.

Nhưng sau khi hắn có quyền uy tuyệt đối trong cái nghề làm mối này, cảm giác liền hoàn toàn khác nhau. Hắn hôm nay giúp khách hàng giới thiệu đối tượng, rất dễ dàng nhận được sự tín nhiệm vô điều kiện của khách hàng.

Ví dụ như hiện tại, Giang Phong sắp xếp cho Đường Ánh Long và Chu Lệ Mai gặp mặt tại nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, kết quả một bữa lẩu còn chưa ăn xong, hai người đã tỏ rõ thái độ ngay trước mặt hắn, chuẩn bị ngày mai sẽ đi cục dân chính đăng ký kết hôn.

Thấy thế, Giang Phong đương nhiên là cảm thấy vui khi việc thành.

Sau khi ăn lẩu xong, Giang Phong nhìn hai người mắt đi mày lại, mỉm cười nói: "Ông chủ Đường, chị Mai, trước khi đi, tôi còn muốn căn dặn hai người vài câu. Trước tiên nói về ông chủ Đường, khuyết điểm của anh là thường có chút sơ ý chủ quan khi vợ chồng sống chung, không đủ ôn nhu quan tâm. Mà khuyết điểm của chị Mai chính là yêu cầu đối phương quá cao và đặt tiêu chuẩn thấp cho bản thân mình. Hi vọng sau khi hai người kết hôn, có thể hiểu cho nhau, tôn trọng lẫn nhau, tín nhiệm lẫn nhau. Cuối cùng chúc hai người đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm."

"Cảm ơn Giang đại sư, tôi sẽ luôn ghi nhớ lời cậu nói, cố gắng làm tốt nhất."

"Cảm ơn Giang đại sư, tôi sẽ cố gắng thay đổi bản thân, tuyệt đối không phạm sai lầm trước kia nữa."

"Hừm, vậy trước tiên cứ như này đi, tôi đi đây, hẹn gặp lại."

"Được rồi, Giang đại sư, hẹn gặp lại."



Thứ năm, ngày 3 tháng 8 năm 2023.

Thành phố Lục Bàn, Quý Châu, Quách Băng Băng ở nhà một tuần lễ liền bắt đầu khởi hành tiến về tỉnh thành.

Trong thời gian một tuần này, Quách Băng Băng lấy tiền xuất ngũ để anh cả mua một căn nhà ở huyện thành. Nhà có bốn phòng ngủ, một phòng khách, hai phòng tắm, hơn một trăm ba mươi mét vuông, tổng giá trị là 418000 tệ.

Quách Băng Băng đưa cho anh cả 500 ngàn, cộng với một số tiền tích góp của anh trai chị dâu chắc là cũng đủ tiền trang trí sửa chữa.

11 giờ sáng, Quách Băng Băng thuận lợi đi tới tỉnh thành.

Đợi tại nhà ga hơn nửa giờ, chiến hữu của cô - Bách Lý Ngô Đồng cũng chạy tới.

"Chị Ngô Đồng."

"Băng Băng."

Hai người bắt chuyện qua, Quách Băng Băng vừa dẫn đầu đi ra ngoài vừa nói: "Còn có hơn nửa giờ nữa là xe chạy, thời gian có chút gấp, không có cách nào mời chị ăn bữa ăn lớn, cũng chỉ có thể mời chị ăn một món ăn đặc sắc đơn giản. Chờ sau này có cơ hội sẽ mang chị đi nếm thử những món ăn nổi tiếng kinh điển bên phía chúng em."

Bách Lý Ngô Đồng cười hỏi: "Ăn món ngon gì?"

Quách Băng Băng đáp: "Nem cuốn (丝娃娃/ búp bê lụa), nghe nói qua chưa?"

Bách Lý Ngô Đồng lắc đầu nói: "Thật đúng là chưa nghe nói về món này."

"Đây là một món ăn tương đối đặc sắc ở chỗ chúng em, chính là bọc các loại thức ăn trong một lớp bánh mỏng, hình dạng kia tựa như đứa nhỏ trong tã lót, cho nên mới có cái tên gọi là búp bê lụa."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận