Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 916: Giang Đại Sư, Là Một Nam Nhân Thú Vị

Chín giờ sáng, tại khách sạn năm sao nào đó ở tỉnh thành tỉnh Hồ Bắc, Bùi Dĩnh và công chúa Diana ăn bữa sáng buffet ở khách sạn xong liền chạy thẳng tới Hoàng Hạc Lâu.

Trên đường, Bùi Dĩnh giới thiệu với công chúa Diana: “Chúng ta sắp tới Hoàng Hạc Lâu, nơi này bắt đầu xây dựng vào 1800 năm trước, từ xưa đã có tiếng là “Thiên hạ tuyệt cảnh”, cùng Nhạc Dương Lầu ở tỉnh Hồ Nam và Đằng Vương Các ở tỉnh Giang Tây được xưng là “Tam đại danh lâu ở Giang Nam”

Đồng thời, đây cũng là một trong “tứ đại danh lâu của Trung Quốc cổ đại”, một trong “thập đại danh lâu về văn hóa lịch sử Trung Quốc”, được gọi là “Thiên hạ giang sơn Đệ Nhất Lâu”, là danh lam thắng cảnh không thể bỏ qua.”

Công chúa Diana nghe đến líu lưỡi, kinh ngạc nói: “Ông trời ơi, tòa thành xây dựng từ 1800 năm trước mà vẫn có thể tồn tại tới tận bây giờ được sao?”

Bùi Dĩnh cười giải thích: “Hoàng Hạc Lâu bây giờ chắc chắn không còn là phiên bản ban đầu nữa rồi, theo thống kê, Hoàng Hạc Lâu đã trải qua trọn vẹn 27 lần trùng tu trong suốt khoảng thời gian 1800 năm lịch sử.

Các tài liệu lịch sử đáng tin khác cũng cho thấy, trong hai triều đại Minh Thanh, trải qua nạn lửa binh, hỏa phần, Hoàng Hạc Lâu cũng bị tổn hại 7 lần, trùng kiến và sửa chữa 10 lần, lịch sử gọi là “Hỏa kinh ba phát, công giới tám hưng”.

Nó bị hủy đi nhiều lần, cũng được xây lại nhiều lần, và nguyên nhân quan trọng nhất chính là “văn dĩ tải lâu”.

*Văn dĩ tải lâu (文以载楼): Theo câu “văn dĩ tải đạo” (dùng văn chương, văn học để làm nên, thực hiện đạo lí). Văn dĩ tải lâu ở đây ý nói dùng văn chương để xây lại tòa thành.

Có câu gọi là “Văn chương thiên cổ sự”, một tòa nhà nếu như có lưu truyền thơ văn thiên cổ, dù có bị tổn hại, hư hỏng, phá hủy trăm ngàn lần thì vẫn có thể Đông Sơn tái khởi.

Cái này cũng giống như việc chúng ta có được ngàn năm lịch sử văn minh Hoa Hạ vậy, trong khoảng thời gian đó, các triều đại thay đổi không ngừng, nhưng chỉ cần văn minh không biến mất, thì bất kể có trải qua bao nhiêu triều đại, văn minh Hoa Hạ chúng ta vẫn sẽ luôn sừng sững tại đỉnh đông phương.”

Công chúa Diana nghe vậy thì bừng tỉnh đại ngộ, phấn khích nói: “Dĩnh, tôi biết thơ cổ ở quốc gia mọi người rất lợi hại, Hoàng Hạc Lâu đã có thể đứng vững suốt một ngàn tám trăm năm thì chắc hẳn thơ cổ miêu tả về nó hẳn cũng rất nhiều đi?”

Bùi Dĩnh gật đầu nói: “Thơ ca miêu tả Hoàng Hạc Lâu quả thật có rất nhiều, trong đó, bài hay nhất hẳn là 《 Hoàng Hạc Lâu 》 của thi nhân trứ danh triều Đường, Thôi Hạo viết.

Căn cứ vào 《 Đường Tài Tử truyện》, Lý Bạch đọc bài thơ này xong từng cảm thán rằng: trước mắt có cảnh mà không thể làm thơ; vì Thôi Hiệu đã đề thơ lên trước rồi.”

Công chúa Diana mong đợi nói: “Dĩnh, mặc dù tôi không hiểu thơ ca, nhưng cũng không trở ngại tôi thưởng thức nó đâu, cậu có thể thử đọc vài bài câu thơ trong tác phẩm này cho tôi nghe được không?”

Bùi Dĩnh thân là một học bá, đọc thơ đương nhiên không làm khó được cô, huống chi, lúc quyết định đưa Diana tới Hoàng Hạc Lâu du ngoạn, cô đã sớm tìm hiểu trước những tư liệu liên quan rồi.

Bởi vậy, cô không hề chối từ, trực tiếp dùng tiếng Trung đọc vài câu thơ kinh điển:

“Hạc vàng ai cưỡi đi đâu?

Mà nay Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ.

Hạc vàng đi mất từ xưa,

Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay.

Hán Dương sông tạnh cây bày,

Bãi xưa Anh Vũ xanh dày cỏ non.

Quê hương khuất bóng hoàng hôn.

Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai?” (bản dịch của Tản Đà)

Công chúa Diana nghe không hiểu tiếng Trung, nghe xong cũng một mặt hoang mang, hỏi: “Dĩnh, cậu biết tôi nghe không hiểu tiếng Trung mà, sao lại đột nhiên nói tiếng Trung rồi?”

Bùi Dĩnh nói: “Diana, thơ cổ danh thiên như vậy, tôi chỉ có thể đọc cho cậu bằng tiếng Trung được thôi, mặc dù tiếng Anh của tôi không tệ, nhưng vẫn chưa tới trình độ có thể phiên dịch thơ cổ danh thiên thành tiếng anh được, nếu như nhét vào các phần mềm dịch để dịch ra thì sẽ mất đi tinh hoa của thơ cổ, cậu hiểu chứ?”

Công chúa Diana nhẹ gật đầu, nói: “Tôi hiểu, thật ra kể cả cậu có hoàn mỹ phiên dịch được nó sang tiếng Anh thì có lẽ tôi cũng nghe như nghe Thiên thư mà thôi, quốc gia mọi người có thơ cổ riêng, đối với những người nước ngoài như chúng tôi mà nói thật sự quá khó hiểu rồi.”

Bùi Dĩnh cười nói: “Thật ra không riêng gì người ngoại quốc, cho dù là người Trung Quốc bản địa thì cũng chỉ có một số ít người có thể hiểu rõ những thơ cổ như này mà thôi.”

Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã đến Hoàng Hạc Lâu.

So với các tòa nhà cao tầng hiện đại, Hoàng Hạc Lâu cũng không tính là quá hùng vĩ.

Có điều vì nó nằm ở vị trí rất tốt, xung quanh không có các tòa nhà cao tầng che mất tầm mắt, leo lên Hoàng Hạc Lâu có thể nhìn ra phương xa, phong cảnh hai bên bờ Trường Giang thu hết vào tầm mắt.

Trong lúc Bùi Dĩnh đang giới thiệu cho công chúa Diana về các danh nhân, các điển cố ở Hoàng Hạc Lâu, Giang Phong đã đúng hẹn tới nơi, hai bên đã hẹn sáng hôm nay sẽ gặp mặt tại chỗ này vào tối hôm qua.

“Bùi tổng.”

“Giang đại sư.”

Giang Phong và Bùi Dĩnh chào nhau một câu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận