Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 650: Cha, Mẹ, Con Trai Bất Hiếu Đã Trở Về Gặp Hai Người Đây! (3)

Trừ cái đó ra, còn có không ít xẻng sắt, cuốc, dao bổ củi.

Xe buýt dừng ở trung tâm Tô Gia Thôn, lại còn nhiều người lạ đi vào trong thôn, liền gây chú ý với các dân ở trong thôn, lại thấy những đồ vật cúng bái này, liền hiểu được những người lạ tới đây làm gì.

Nhưng mà, hiện tại cũng không phải là tết xuân, tiết Đoan Ngọ, tết thanh minh, trùng cửu những ngày lễ truyền thống, sao lại đột nhiên lại có nhiều người đến thôn bọn họ tảo mộ như vậy chứ?

Người trong thôn liền hiếu kỳ tiến lên hỏi thăm, mà người Khuất gia cũng không giấu diếm, nói thật với họ.

Sau khi nói xong, người ở Tô gia thôn mới hiểu ra.

Lại nói anh em Khuất Quang Hoa với Khuất Quang Cường, sau khi trở về quê thuở thiếu niên, hai anh em cũng nói nhiều hơn, chỉ vào từng căn nhà, dãy núi nhiều năm không đổi, kể những chuyện lý thú những năm đó lên núi hái quả, săn bắt chim.

Lúc đi đến dưới chân núi, Khuất Thế Thành liền lên tiếng nói: “Cha, bác cả, hai người lớn tuổi, leo núi khó tránh khỏi sẽ mệt, cứ để mấy đứa nhỏ khỏe mạnh cường tráng cõng hai người lên đi!”

Khuất Thế Thành vừa nói xong, thì mười đứa cháu trẻ tuổi khỏe mạnh đứng ra nói: “Ông nội, để con cõng ông!”

Khuất Quang Hoa cùng Khuất Quang Cường cũng không cậy mạnh, dù sao một người cũng đã 100 tuổi, một người cũng đã 93 tuổi, bọn họ chỉ là sống lâu hơn người bình thường một chút mà thôi, lại không phải là cao thủ võ lâm Trương chân nhân.

Thế là, hai ông lão liền để con cháu của mình cõng leo lên núi.

Rất nhanh, người Khuất gia đã đi tới trước ba ngôi mộ đất cỏ dại rậm rạp, ba mô đất xếp theo hình tam giác, mộ đầu tiên phía trên so với hai ngôi mộ còn lại lớn hơn không ít, Khuất Quang Hoa không cần em trai nói ra cũng hiểu, chôn cất phía trong mộ đầu tiên phía trên chính là của cha mẹ hắn.

Hau mắt Khuất Quang Hoa rưng rưng quỳ xuống: “Cha, mẹ, con trai bất hiếu trở về gặp hai người rồi!”

Hắn cũng đã quỳ xuống, những người khác của Khuất gia sao còn đứng được, cũng đều quỳ xuống theo.

Khuất Quang Cường nhớ tới lúc hắn cùng với bác thợ săn từ trên núi về nhìn thấy cảnh tượng kia, hai mắt cũng rưng rưng nói: “Cha, mẹ, con cùng với anh cả mang theo con cháu đến thăm hai người đây, chắc hẳn mấy chục năm nay hai người nhất định ở dưới đó khổ sở tìm kiếm anh cả, từ giờ trở đi hai người có thể nghỉ ngơi rồi, chờ mấy năm nữa con cùng với anh cả sẽ cùng nhau xuống dưới đó tìm hai người.”

Sau khi đứng trước mộ cha mẹ nói chuyện hơn mười phút, Khuất Quang Hoa lại đi đến mộ bên trái trước.

Khuất Quang Cường giới thiệu nói: “Anh cả, trong này chính là anh hai.”

Khuất Quang Hoa lần này không có quỳ, chỉ là ngồi xổm xuống, khàn giọng nói: “A Vũ, anh cả tới thăm em, em ở dưới m Phủ tìm anh mấy chục năm, anh ở dương gian cũng tìm em mấy chục năm, từ giờ trở đi em không cần tìm anh nữa. Em đợi thêm mấy năm nữa, anh cả sẽ xuống đó tìm em, đến lúc đó anh cả lại làm ná cao su cho em, lại dẫn em đi sông mò cá …”

Mấy phút sau, Khuất Quang Hoa lại đi tới mộ đất bên phải, cũng ngồi xổm xuống nói: “A Mai, lúc anh cả rời đi, em vẫn chỉ là một cô nhóc, cũng không biết em ở phía dưới có ai khi dễ em hay không? Nếu như không có thì tốt, nếu như có em hãy ghi lại, chờ anh cả xuống sẽ giúp em trừng trị …”

Đợi Khuất Quang Hoa đem những lời muốn nói nói ra xong, Khuất Quang Cường mới lên tiếng nói: “Anh cả, vốn dĩ mộ của cha mẹ anh hai chị ba là được chôn ở trên đỉnh núi, nhưng khi đó em mới có 15 tuổi, lại sợ đám người thổ phỉ giết người không chớp mắt kia qua lại. Cho nên, em chỉ cố hết sức chôn họ ở chỗ này.”

Khuất Quang Hoa nói: “A Cường, những gì em làm đã rất tốt rồi, em mới 15 tuổi, đã phải đối mặt với thảm trạng xác người đầy thôn, có thể không bị sụp đổ, còn nghĩ được đem cha mẹ với anh chị đi chôn, đổi lại là anh chưa chắc có thể làm tốt được như em.

Anh nhớ lần đầu tiên anh ra chiến trường, nhìn thấy cảnh tượng thê thảm ở trên chiến trường kia, ngửi được mùi máu tanh khắp nơi, chân tay đều bủn rủn hết!”

Nghe anh cả khen, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Khuất Quang Cười lộ ra một tia xấu hổ, nói: “Em cũng không có dũng cảm như anh nói đâu, kỳ thật năm đó ngoại trừ thương tâm ra, em cũng bị dọa đến tay chân bủn rủn.

Cũng may có bác thợ săn ở đó hỗ trợ giúp em chôn cất cha mẹ với anh chị, nếu không em chỉ là một thiếu niên 15 tuổi, nào có bản lĩnh đem cha mẹ anh chị chôn cất ở đây được, có thể chôn được ở chỗ này cũng rất là ghê gớm rồi.”

Khuất Thế Thành không nhịn được nịnh nọt một câu: “Cha, cha không cần phải khiêm tốn như vậy đâu, đổi lại là bọn con ở trong hoàn cảnh đó sớm đã bị dọa cho choáng váng rồi, cha có thể nhập thổ cho ông bà nội với bác hai và cô ba cũng đã rất không tầm thường rồi.”

Những người khác cũng ào ào tán dương, mặc dù mọi người chưa từng trải qua, nhưng ngẫm lại ở hiện đại những hiện trường tai nạn xe cộ kinh hoàng kia lại so sánh với mấy trăm người trong thôn bị tàn sát sạch sẽ, đổi lại là bọn họ ai có thể chịu đựng được chứ?”

Sau khi Khuất Quang Hoa đem cảm xúc 81 năm dồn nén phát tiết ra ngoài, sau đó mới thật sự là tế bái, đám người lấy ra công cụ dọn cỏ, có người đốt nhang, có người bày đồ, mỗi người một công việc riêng, tế bái tổ tiên.



------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận