Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 957: Malatang 6 Tệ

Malatang, bắt nguồn từ trấn Ngưu Hoa, thành phố Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, bên bờ sông Dân.

Đây vốn là món ăn đơn giản dễ làm do thợ đóng thuyền và người kéo thuyền sáng tạo ra.

Từ Thành Đô đến lưu vực Xuyên Giang của Tam Hạp, do dòng nước chảy xiết, người kéo thuyền đã trở thành cảnh quan không thể thiếu, ở ven sông họ chất chồng tảng đá lên, đưa lọ sành lên, nhặt một ít nhánh cây làm củi nhóm lửa, múc vài bầu nước sông, tất cả đều lấy làm nguyên liệu, có rau bỏ rau, không có rau thì nhổ một ít rau dại thêm vào cho đủ số ấn định, sẽ bỏ đồ gia vị vào như hải tiêu, tiêu Tứ Xuyên, v.v rửa sạch và ăn, đã có thể no bụng, mà còn tránh được cái lạnh và ẩm ướt.

Cách thức ăn uống này lan truyền nhanh chóng dọc bờ sông vì tính đơn giản của nó.

Sau đó, người bán hàng rong trên bến tàu đã nhìn thấy cơ hội kinh doanh, về sau bếp lò và đồ ăn được cải tiến thêm, đặt ở hai đầu rồi gánh, vừa đi bộ vừa kêu to, ở ven sông, đầu cầu những người phụ lao động đã trở thành khách hàng thường xuyên.

Ngày nay món ăn này từ ven sông đã được truyền bá khắp thành phố.

Đây chính là nguồn gốc của Malatang.

Sau này, món ăn lại được người Đông Bắc cải tiến lên, rồi truyền đi khắp đại giang nam bắc.

Mấy năm trước, câu khẩu hiệu “Malatang 6 tệ cay gấp 13 lần” bỗng nổi tiếng khắp internet, đây vốn chỉ là phương pháp marketing của một nhãn hiệu nào đó, cuối cùng lại khiến malatang nổi rần rần một phen.

Tại cửa một tiểu khu cũ kĩ nào đó ở quận La Hồ, thành phố Thâm Quyến, có một nhà bán Malatang đã nhiều năm, vị trí ở trong một cái hẻm nhỏ tại ngã tư đường, lượng khách qua cũng không có bao nhiêu.

Nhà bán Malatang này là của ông chủ họ Diệp, là một người đàn ông tính tình trung thực, có chút chất phác.

Tính cách bà chủ lại có chút mạnh mẽ, chuyện trong nhà ngoài nhà đều do một tay cô thu xếp.

Trước đây vài năm, cả hai vợ chồng cả ngày bận rộn, việc buôn bán không tốt cũng không xấu, mỗi tháng đại khái kiếm được bảy, tám ngàn tiền lợi nhuận, cũng coi như không tệ, vẫn tốt hơn so với đi làm công bình thường.

Bởi vì có quán Malatang này, hai vợ chồng cũng không cần tiêu tiền mua thức ăn khác, vẫn luôn giải quyết bằng sạp hàng nhà mình, nhờ vậy mà cũng tiết kiệm được không ít tiền.

Nói như vậy cũng không phải là hai vợ chồng nhà này suốt ngày ăn Malatang, mà là muốn cái gì thì ăn cái đó, dù sao thì nguyên liệu để nấu Malatang cũng có rất nhiều thứ, muốn ăn gì cũng được.

Cho nên, thứ hai vợ chồng cần dùng tới tiền nhiều nhất cũng chỉ có một —— thuê phòng.

Hai vợ chồng ở khu cư xá cũ kĩ này thuê một căn phòng khá tiện nghi, cộng thêm những khoản tiêu xài lặt vặt khác, một tháng đại khái còn thừa khoảng bốn, năm ngàn đồng.

Số tiền này chủ yếu dùng để chu cấp cho con cái hai người đọc sách.

Tận tới năm ngoái, con gái hai vợ chồng tốt nghiệp đại học, xong cô cũng không ra ngoài tìm việc làm mà là quay về hỗ trợ chuyện buôn bán của quán Malatang nhà mình, từ đây, thu nhập nhà họ tăng vọt, từ một tháng bảy, tám ngàn tệ tiền lợi nhuận tăng lên tới một vạn bốn, một vạn năm tệ, gần như là tăng lên gấp đôi.

Sở dĩ xảy ra tình huống như vậy là vì con gái hai người vóc dáng đẹp, giá trị nhan sắc lại cao, tác động lớn tới dục vọng của mấy vị khách quen, khiến tần suất tới ăn Malatang của bọn họ tăng mạnh.

Dù sao thì cũng chỉ mất có tám, mười đồng một bát Malatang đã có thể nhét đầy bao tử, lại có thể thưởng thức mỹ nữ ở khoảng cách gần, thi thoảng còn có thể trò chuyện với mỹ nữ vài câu, cớ sao lại không làm chứ?

Đấy là con gái hai người còn ăn mặc có quy có củ, thi thoảng cũng chỉ lộ chút eo thon mà thôi, nếu như thay thành những mỹ nữ nổi tiếng trên mạng ăn mặc hở hang kia, thường xuyên mặc quần áo ngắn một chút, hở một chút, lộ thêm chút đường cong cơ thể, sợ rằng số lợi nhuận còn tăng lên gấp nhiều lần nữa.

Có điều, chỉ như vậy thôi hai vợ chồng cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Bây giờ không chỉ có thu nhập cao, chi tiêu còn giảm xuống, giờ chỉ còn con trai là vẫn còn đang đi học, mỗi tháng chỉ còn cần phải bỏ ra một vạn, hoàn toàn không thành vấn đề.

Một năm trôi qua tiết kiệm được mười hai vạn tệ, thật sự rất tốt.

Tuy rằng với thu nhập như vậy, muốn nghĩ tới mua nhà ở thành phố Thâm Quyến thì vẫn còn xa lắm, nhưng đợi thêm mấy năm nữa về quê mua nhà thì ngược lại không có gì khó khăn, đến lúc đó cũng vừa tới tuổi kết hôn của con trai, có căn nhà, cưới vợ cũng dễ dàng hơn.

Còn về hôn sự của con gái, hai vợ chồng xưa nay chưa từng lo lắng.

Dựa vào nhan sắc và vóc dáng của con gái, đàn ông muốn cưới cô có thể xếp thành hàng từ quê họ tới thành phố Thâm Quyến, chỉ xem cô muốn gả cho dạng đàn ông gì mà thôi.

Ngày hôm đó, ba người Diệp gia như thường lệ mở cửa làm ăn.

Thời gian mở bán của quán bọn họ là từ 10 giờ sáng tới 1 giờ đêm, trọn vẹn 15 tiếng, bao gồm cả bữa trưa, bữa tối và bữa khuya.

10 giờ sáng, thời gian này thật ra có chút dở dở ương ương, ăn sáng thì lại có chút muộn, ăn trưa thì lại vẫn còn hơi sớm, bởi vậy, khách tới giờ này cũng không nhiều, chỉ thi thoảng ngẫu nhiên có một người tới mà thôi.

Thừa lúc khách vẫn còn chưa nhiều, ba người Diệp gia liền tranh thủ nhét đầy bao tử.

Ăn xong bữa sáng, khách cũng dần dần nhiều lên, ba người Diệp gia lại bắt đầu bận rộn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận