Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 643: Vừa Mừng Vừa Lo

Giữa trưa.

Huyện Hoành Dương, thành phố Kiến u, Chiết Giang.

Khuất Thế Thanh và vợ mình - Ngô Bình vừa ăn cơm trưa, vừa bàn về hôn nhân đại sự của con trai.

"Ông xã, ông thật sự để nó cưới người phụ nữ kia à?"

Ngô Bình nhíu mày, hỏi.

Khuất Thế Thanh nuốt thức ăn ở trong miệng xuống, thở dài, nói:

"Bà cũng biết tính nó mà, bây giờ nó nhất quyết phải cưới người phụ nữ kia, chúng ta có ngăn cũng ngăn không được! Với lại, dù trong lòng người làm cha mẹ như chúng ta có không muốn tới mức nào đi chăng nữa, cũng không thể quá cương, nếu không thì khi hai bọn nó thật sự kết hôn, cuộc sống tiếp theo phải sống chung như thế nào?"

Dù là người có khả năng giải quyết hết tất cả những chuyện lớn của cả huyện, thì khi nhắc tới vấn đề hôn nhân đại sự của con trai, Khuất Thế Thanh cũng cảm thấy vô cùng nhức đầu. Không biết con trai của ông bị bỏ bùa mê thuốc lú gì mà cứ muốn cưới người phụ nữ kia về.

Nói về tướng mạo, con trai nhà ông có thể nói tuấn tú, lịch sự, còn người phụ nữ kia thì vô cùng bình thường.

Chiều cao, con trai nhà ông cao 1m86, người phụ nữ kia cao 1m57, chênh lệch cực kỳ lớn.

Trình độ, con trai nhà ông tốt nghiệp đại học 985, người phụ nữ kia chỉ học hết cấp 3.

Công việc, con trai nhà ông làm việc ở sảnh 'Miên nữ' ở tỉnh, còn người phụ nữ kia chỉ là nhân viên phục vụ ở cửa hàng KFC, nhưng sau khi trở thành bạn gái của con trai ông, cô ta đã xin nghỉ việc rồi.

Gia đình, Khuất Thế Thanh là cán bộ nhà nước, vợ ông là nhân viên công chức, con trai ông cũng có công việc không tệ. Còn gia đình của người phụ nữ kia chỉ là một gia đình bình thường, cha mẹ còn thường xuyên đi tới nơi khác để làm công.

Nhìn chung hai người không hề xứng một chút nào cả.

Nếu chỉ có vậy thì thôi đi, điều quan trọng là người phụ nữ kia không chỉ không lễ phép, mà còn chẳng hề hiếu kính bọn họ một chút nào cả. Ví dụ điển hình nhất chính là lúc trước, khi vợ ông nhập viện để làm một cuộc tiểu phẫu. Kết quả, bạn gái của con trai ông đừng nói tới việc đến thăm bệnh, ngay cả một cuộc điện thoại hỏi thăm còn chẳng có.

Đây là nguyên nhân chính khiến cho hai vợ chồng Khuất Thế Thanh không hài lòng về người bạn gái này, bây giờ đã thế rồi, sau này khi bọn họ già đi, cần phải có người chăm lo, điều này chắc chắn là không hiện thực.

"Nói vậy cũng đúng, nhưng mà tôi thật sự không cam lòng, cô ta rốt cuộc có điểm gì tốt, tại sao con trai cứ nhất quyết phải cưới cô ta?"

Ngô Bình vừa nghĩ tới lúc mình nhập viện, cô gái kia không thèm tới thăm một lần, trong lòng ngay lập tức cảm thấy cực kỳ bi ai.

Khuất Thế Thanh thở dài:

"Chuyện này cũng là do chúng ta nuôi ra, nếu không phải vì công việc, lúc đó sinh nhiều thêm hai đứa, thì đâu đến mức xuất hiện tình huống này. Tóm lại vẫn là chúng ta tự làm tự chịu!"

Ngô Bình nghe thấy vậy thì không nói thêm gì nữa.

"Được rồi, đừng nhắc tới chuyện không vui đó nữa. Hơn nửa tháng rồi chúng ta vẫn chưa về nhà thăm ông, cuối tuần này về thăm ông đi!"

"Được!"

...

1 giờ rưỡi chiều.

Nhà hàng nào đó ở huyện Hoành Dương, Giang Phong đang ăn cơm với Khuất Xuân Minh.

Giang Phong thấy Khuất Xuân Minh lo được lo mất như thế liền an ủi:

"Anh Khuất, anh an tâm ăn cơm đi. Theo sự tính toán của tôi, có thể xác định được rằng cụ ông nhỏ tuổi nhất của anh ở huyện Hoành Dương. Chờ lát nữa khi đồn công an làm việc, chúng ta đi qua đó nhờ họ, chắc chắn sẽ tìm ra được."

Khuất Xuân Minh điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nói:

"Giang đại sư, tuy trong lòng tôi hiểu rõ, nhưng vẫn rất lo lắng, dù sao thì người đó cũng là người thân mà cụ tổ tôi nhớ mãi không quên suốt 81 năm qua!"

Giang Phong cười, nói:

"Tôi hiểu, bây giờ có lẽ ông cố của anh cũng rất nóng lòng, chỉ một tiếng nữa thôi là có thể gặp rồi."

Khuất Xuân Minh gật đầu, nói:

"Ông chắc chắn rất gấp, bây giờ tôi cũng chẳng dám gọi điện thoại cho ông."

Giang Phong nói:

"Tôi thấy anh Khuất cũng chẳng còn tâm mà ăn uống nữa, vậy thì chúng ta ăn nhanh lên, sau đó đi tới phụ cận đồn công an chờ cảnh sát nhân dân làm việc!"

Khuất Xuân Minh ngại ngùng nói:

"Không cần phải làm như thế, Giang đại sư cứ ăn từ từ thôi, không vội."

Giang Phong lắc đầu, nói:

"Thật ra, khi chuyện này vẫn chưa được giải quyết xong, tôi cũng không có tâm ăn uống. Sau khi hoàn thành chuyện này, anh phải mời lại tôi một bữa thật ngon đó."

Khuất Xuân Minh nghe thấy thế cũng không khách sáo nữa, trịnh trọng gật đầu, nói:

"Được, cảm ơn Giang đại sư đã hiểu cho tôi. Tôi bảo đảm anh sẽ hài lòng với bữa ăn sau."

Sau đó, hai người tăng nhanh tốc độ dùng bữa.

Chưa tới mười phút, hai người đã phi thẳng tới đồn công an.

1 giờ 47 phút chiều.

Giang Phong và Khuất Xuân Minh đi tới đồn công an XX.

...

Trong thể chế có một câu nói đùa như thế này: "Làm quan không làm phó, làm phó không làm thường vụ", ý chỉ tình cảnh của thường vụ.

Công việc bình thường của phó trưởng khu thường phụ là phân công quản lý tài chính, đất đai, nhân khẩu, ngoại sự, thống kê các ngành và các công ty mà chính phủ đầu tư vào nhiều. Tất cả mọi việc liên quan đến cả người lẫn của cải, không có việc gì mà không liên quan tới thường vụ.

Bởi vì quản lý cả người và tài sản, cho nên trong lúc làm việc, những phó trưởng khu khác đôi khi sẽ cẩn phải nhờ phó trưởng khu giúp đỡ. Dù là họp, điều tra hay nghiên cứu, chỉ cần có thể dẫn theo thường vụ, thì đều sẽ cố gắng nghĩ cách để dẫn theo.

Tóm lại, những quản lý phó trưởng khu khác đều do hắn ông quản lý, phó trưởng khu khác cũng do ông quản lý, phó khu trưởng thường vụ vì thế mà được gọi là 'đội trưởng đội cứu hỏa', công việc cực kỳ bận rộn.

Mặc dù có được nhiều quyền lực hơn phó trưởng khu bình thường, nhưng quyền lực đi cùng với trọng trách, cho nên cũng cần phải trả giá nhiều hơn phó trưởng khu bình thường.

Khuất Thế Thanh đã ngồi ở vị trí này ba, bốn năm rồi, bây giờ ông đã đến tuổi về hưu, muốn thăng chức nữa là chuyện không thể nào, cho nên có thể tranh thủ được loại nghỉ hưu có cấp bậc đãi ngộ cao hơn chính là tình huống hoàn hảo nhất.

Vừa đến giờ vào làm buổi chiều không lâu, Khuất Thế Thanh đã xử lý hết công việc trong tay, ông cầm bình giữ nhiệt lên, chuẩn bị tham dự một hội nghị do phó trưởng khu nào đó làm chủ trì.

Lúc này, chuông điện thoại riêng của ông vang lên, ông lấy ra xem thì thấy người gọi điện là người đứng đầu cục 'Miên nữ', trong đầu Khuất Thế Thanh ngay lập tức lóe lên vài suy nghĩ.

"Xin chào cục trưởng Lý."

"Xin chào lãnh đạo Khuất, tôi có chút chuyện muốn báo cho ông biết."

"Chuyện lớn gì thế? Anh nói đi."

"Chuyện là như thế này, tôi vừa mới nhận được một báo cáo, nói rằng có người điều tra hộ khẩu của cha ông ở đồn công an XX. Người điều tra là người Vịnh tỉnh, họ Khuất, năm nay 30 tuổi. Mục đích điều tra là muốn tìm người thân, lãnh đạo thấy nên xử lý chuyện này như thế nào?"

Khuất Thế Thanh nghe xong lập tức nghĩ tới một khả năng, lập tức phân phó:

"Phiền cục trưởng Lý gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ tới ngay."

Cục trưởng Lý đương nhiên cảm nhận được sự thay đổi trong giọng điều của lãnh đạo, trả lời ngay lập tức:

"Vâng thưa lãnh đạo."

Khuất Thế Thanh cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng bước xuống lầu, vừa đi vừa gọi điện thoại cho vị phó trưởng khu làm chủ trì cho cuộc hội nghị kia. Vừa nối máy, ông liền nói:

"Huyện trưởng Trịnh, bây giờ tôi có chút việc gấp phải đi ra ngoài để xử lý, anh cứ mở hội nghị trước đi, tôi sẽ liên lạc lại sau."

"Được, không thành vấn đề."

Lúc lái xe đến đồn công an XX, nhịp tim của Khuất Thế Thanh tăng lên một cách chóng mặt, nếu như suy đoán của ông là đúng, vậy thì ông cụ chắc chắn sẽ rất mừng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận