Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1192: Tha Hương Nơi Đất Khách Gặp Được Đồng Bào Tổ Quốc (2)

Nhật Bản có câu nói “phụ nữ tam giới không nhà”, ý nói phụ nữ sau khi sinh thì nhà của cô là nhà của cha mẹ, lớn lên xuất giá rồi thì nhà của cô là nhà của chồng, tới sau khi chồng chết thì nhà của cô lại là nhà của con trai.

Cho nên cần phải “Ở nhà theo cha, gả đi theo chồng, chồng mất theo con”.

Đây quả thực là phiên bản “phụ nữ tam tòng” thời cổ đại ở Trung Quốc, nhưng Trung Quốc sau khi trải qua một thời “không yêu hồng trang yêu vũ trang”, “phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời”, cái gọi là “di tích phong kiến” đã biến mất hoàn toàn, ngược lại, Nhật Bản vẫn còn không ít.

Trước khi Lý Thuỷ Tú đến Nhật Bản, thật ra cũng đã nghe nói địa vị xã hội và địa vị gia đình của phụ nữ Nhật Bản không cao, nhưng lúc đó còn trẻ, cô bị cái gọi là tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, không để ý đến sự phản đối mạnh mẽ của cha mẹ, dứt khoát lựa chọn lấy chồng xa ở Nhật.

Nhớ tới lúc đó, cô thật sự khiến cha mẹ tức chết, lúc cô mới lựa chọn gả cho người nước ngoài, cha mẹ tư tưởng khá truyền thống của cô đã rất không vui, huống chi người cô muốn gả cho lại là người Nhật Bản, điều này cha mẹ cô sao có thể tiếp nhận được?

Nhưng Lý Thuỷ Tú thân là con gái một, cô lớn lên trong sự yêu thương bao bọc của cha mẹ, cô bốc đồng muốn gả, cha mẹ không ngăn được cô.

Cuối cùng, cha mẹ không lay chuyển nổi cô chỉ có thể mặt đen đồng ý mối hôn sự xuyên quốc gia này, nhưng cả hai đều ở trước mặt cô nói một câu, đó chính là cô nhất định sẽ hối hận.

Chỉ là khi đó cô nào có nghe vào lời này, trực tiếp thề son sắt với cha mẹ rằng mình đã gả đúng người rồi, tuyệt đối sẽ không hối hận.

Nhưng mà ngày hôm nay, mấy năm sau đó, Lý Thuỷ Tú ngồi trên ghế xích đu ở ban công, ngắm nhìn trời chiều nơi xa, ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt và hối hận vô tận.

Cô bây giờ cuối cùng cũng đã ý thức được lời khuyên can của cha mẹ năm nào là đúng, văn hoá và xã hội Nhật Bản thật sự là khác xa so với kỳ vọng của cô.

Cô không nghĩ tới sau khi cưới cuộc sống lại khó khăn như vậy, chồng không chỉ có chủ nghĩa đại nam tử, mà còn không quan tâm tới gia đình một chút nào, sau khi tan làm, chuyện thứ nhất hắn làm không phải đi về nhà, mà là đi tới quán rượu kiểu Izakaya, uống một chén rượu, mà cứ uống là sẽ uống đến đêm khuya.

Vì thế, cô và hắn đã từng cãi nhau một trận lớn, nhưng câu nói đầu tiên của hắn khiến cho cô thốt không nên lời, bởi vì tại quốc gia kỳ hoa mang tên Nhật Bản này, nếu như đàn ông tan ca về nhà đúng giờ sẽ được coi là một biểu hiện của sự kém cỏi.

Cô còn có thể nói cái gì?

Bởi vì toàn bộ xã hội Nhật Bản đều như vậy, chồng ở nhà giữ vị trí trụ cột, phụ nữ thì bị động nhận lấy đủ loại sắp xếp.

Cô khát vọng độc lập, hi vọng có thể theo đuổi giấc mộng sự nghiệp của mình, nhưng lại phát hiện vai diễn trong gia đình của mình bị giới hạn trong hình tượng bà chủ gia đình truyền thống.

Hơn nữa, ở Nhật Bản rất thiếu môi trường hỗ trợ cho phụ nữ vừa nuôi con vừa làm việc.

Ở Trung Quốc, trong nhà nếu có trẻ con, bình thường đều sẽ do ông bà hai bên giúp đỡ chăm sóc, hai vợ chồng có thể yên tâm làm việc kiếm tiền.

Nhưng ở Nhật Bản, quan hệ mẹ con tương đối mỏng nhạt, trẻ con sau khi sinh đều do mẹ tự mình nuôi lớn, ông bà trưởng bối trong nhà rất ít khi tham dự chuyện dưỡng dục đời cháu.

Từ truyền thống gia đình cho tới quan niệm giáo dục con cái của Nhật Bản, con cái sau khi kết hôn sẽ độc lập, tất cả đều phải tự mình giải quyết, nhất là chuyện nuôi dưỡng con cái, cha mẹ chắc chắn sẽ không can thiệp quá nhiều.

Thế là, trải nghiệm học tập và năng lực chuyên nghiệp của cô đều bị ép ném ra sau đầu, cô vĩnh viễn những công việc nhà làm mãi không hết và trách nhiệm nuôi dạy con cái giam cầm.

Đây thật sự không phải là cuộc sống mà cô mong muốn!

Nước mắt hối hận đảo quanh trong hốc mắt Lý Thuỷ Tú, cô hối hận không nghe lời khuyến cáo của cha mẹ, không thận trọng cân nhắc quyết định của mình.

Cô từng nghĩ đến chuyện ly hôn không chỉ một lần, nhưng lòng tự trọng của cô lại không cho phép bản thân làm như thế.

Dù sao thì lúc trước cô cũng đã từng thề son sắt trước mặt cha mẹ rằng mình đã gả cho đúng người rồi, tuyệt đối sẽ không hối hận, chă được mấy năm cô đã xám xịt ly hôn trở về, dù cha mẹ cô sẽ không nói gì, nhưng sĩ diện của cô luôn không cho phép cô tiếp nhận loại kết cục này.

Bởi vậy, hai năm qua cô thật ra vẫn luôn nỗ lực chống đỡ, nói đúng ra chính là tâm khí không chịu thua kia đã chống đỡ cô.

Nhưng bây giờ, cô thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi, bởi vì cô vừa phát hiện một chuyện cực kì đáng buồn, chồng cô đã đi quá giới hạn rồi!

Cái này thật ra cũng không có chút kỳ quái nào.

Căn cứ theo số liệu điều tra, tỷ lệ phụ nữ Nhật Bản vượt quá giới hạn trong hôn nhân cao tới 49%, trên cơ bản sẽ có một nửa số phụ nữ đã kết hôn vượt quá giới hạn, còn có 6% từng có suy nghĩ vượt quá giới hạn.

Số liệu này đặt ở Trung Quốc thì thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, nhưng đặt ở Nhật Bản thì lại không có gì quá bất thường.

Ngẫm lại, ngay cả phụ nữ còn có tỉ lệ vượt quá giới hạn cao như vậy thì huống chi là đàn ông trời sinh háo sắc, tỉ lệ vượt quá giới hạn tuyệt đối chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn.

Sau khi phát hiện chồng mình vượt quá giới hạn, Lý thuỷ Tú liền hoàn toàn tuyệt vọng với cuộc hôn nhân này, suy nghĩ ly hôn càng ngày càng mạnh mẽ, chỉ còn có hai chuyện vẫn chưa thể giải quyết mới khiến cho cô chậm trễ chưa đi chứng thực ly hôn.

Chuyện thứ nhất là vấn đề con cái.

Từ khi con cô ra đời vẫn luôn là cô một tay một chân nuôi lớn, đứa bé này cô tuyệt đối không dứt bỏ được, ly hôn thì cũng phải đem theo con đi cùng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận