Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 237: Anh Tin Em Mới Lạ, Cô Gái Xinh Đẹp Xấu Tính Này!

Trong nhà hàng hải sản nào đó.

Giang Phong và Hoàng Linh Vi đang thưởng thức món cua huỳnh đế thượng hạng, gạch cua vàng óng ánh khiến người ta phải chảy nước miếng, thịt cua săn chắc, bóng bẩy, khi cho vào trong miệng không hề cảm nhận được vị tanh, thay vào đó là vị ngọt từ hải sản tươi khiến người ta phải thèm thuồng.

Hoàng Linh Vi đã ăn cua huỳnh đế nhiều lần, hầu như món gì cũng từng thử qua, vì vậy món cua huỳnh đế hấp thơm ngon này không khiến cô ngạc nhiên.

Nhưng đối với Giang Phong, đây quả thực là cao lương mỹ vị.

Giang Phong vừa ăn vừa khen ngợi: “Không hổ là hải sản cực phẩm đến từ biển sâu, mùi vị này thật sự tuyệt vời.”

Hoàng Linh Vi cười nói: “Tiền nào của nấy. Người giàu không phải kẻ ngốc, cua huỳnh đế đắt đỏ là có lý do của nó.”

Giang Phong gật đầu tán thành, sau đó thở dài nói: “Giàu có thật tốt! Muốn ăn gì thì ăn cái đó, muốn gì thì mua đó, muốn đi đâu chơi thì đi đó chơi. Còn người nghèo thì suốt ngày đau đầu vì mấy chuyện như: tiền sinh hoạt, tiền học phí cho con, sính lễ cưới dâu.

Người giàu có vừa sinh ra đã có phước đức không hưởng hết, còn người nghèo vừa sinh ra đã có đủ loại khổ cực phải gánh.

Đúng là số phận khác biệt mà!

Hoàng Linh Vi nói: “Con người không thể chọn được xuất thân của mình. Xuất thân tốt tất nhiên là một lợi thế, nhưng nó giống như chơi bài vậy, trong tay cầm những quân bài tốt nhưng cuối cùng có thể thắng hay không lại phụ thuộc vào người đánh bài. Nếu một người đánh bài giỏi nắm trong tay những quân bài tốt, không cần nói cũng biết họ đều là kẻ chiến thắng. Nhưng nếu một người đánh bài dở tệ nắm trong tay những quân bài tốt, chưa chắc người đó là kẻ chiến thắng.”

Giang Phong cười nói: “Rất có lý, ví dụ như Tống Thanh Thư trong “Ỷ Thiên Đồ Long Ký”, mấy ai trong giang hồ có thể so bì với xuất thân của hắn chứ? Kết cục lại khiến người khác phải thở dài ngao ngán.

Lại lấy Vi Tiểu Bảo trong “Lộc Đỉnh Ký” làm ví dụ, có thể nói hắn ta là nam chính có xuất thân tệ nhất trong phim. Không biết ba mình là ai, mẹ chỉ là một ả kỹ nữ, lớn lên ở thanh lâu, một kẻ sâu mọt dưới đáy xã hội lại có thể trở mình thành Vi Tước gia nổi danh khắp nơi, khiến người ta phải cúi đầu khâm phục.”

Hoàng Linh Vi húp một ngụm canh rồi nói: “Cho nên nói, đừng nên oán trách số phận không tốt, trong cuộc sống mỗi người ít nhiều sẽ gặp một vài cơ hội, chỉ là có người biết nắm bắt nó còn có người lại để nó vụt đi mà thôi.”

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, mấy món khác đều còn thừa lại chút ít, chỉ có con cua huỳnh đế nặng bốn kí là được hai người ăn sạch sành sanh. Người ăn nhiều nhất đương nhiên là Giang Phong, vì không lãng phí thức ăn nên hắn ăn no căng bụng, no đến mức không đi nổi luôn.

Giang Phong ngồi tựa vào ghế, nói: “Lâu rồi chưa ăn no đến như vậy.”

Hoàng Linh Vi bụm miệng cười: “Ăn nó là được rồi, ai mượn anh liều mạng ăn hết như vậy?”

Giang Phong xoa bụng nói: “Cái này cũng không nhiều lắm, gói mang về thì không hay lắm, nên cứ ăn hết là tiện nhất.”

“Có cần em đi dạo với anh cho tiêu bớt không?”

“Cũng được, vậy chúng ta cùng đi dạo.”

Thế là hai người thanh toán rồi rời đi. Người thanh toán là Hoàng Linh Vi, Giang Phong biết mấy ngàn tệ này chả là gì so với cô ấy hết, cho nên hắn không giành phần thanh toán.

Sau khi rời khỏi nhà hàng hải sản, Giang Phong cùng Hoàng Linh Vi cùng nhau đi dạo trên phố.

Hoàng Linh Vi mặc chiếc áo khoác ngắn form rộng màu nâu, bên trong là áo len cao cổ phối cùng quần jean bó sát, trên cổ quấn khăn, chân đi bốt cổ ngắn. trông cô ấy rất mảnh khảnh, thanh lịch.

Đây là lần đầu tiên hai người đi cạnh nhau, trong lòng Giang Phong có chút phấn khích. Lúc hai ba phút đầu, hắn vẫn rất thành thật, đi hơn hai ba phút, hắn bèn cố ý vung tay để chạm vào tay trái của Hoàng Linh Vi.

Một lần, hai lần rồi ba lần…

Hoàng Linh Vi không nhìn hắn, cũng không né tránh, Giang Phong thầm hiểu ý.

Thế là lần kế tiếp đụng vào tay đối phương, Giang Phong bèn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy.

Tay Hoàng Linh Vi khẽ run một lát, nhưng cô ấy không vung tay ra mà để Giang Phong tuỳ ý nắm.

Lúc này, nhịp tim của hai người bỗng tăng nhanh.

Quan hệ giữa hai người sớm đã đạt đến giới hạn, lúc này, Giang Phong chủ động nắm tay cô ấy cũng đồng nghĩa với việc lặng lẽ phá tan lớp ngăn cách mỏng manh như tờ giấy kia, trong thoáng chốc khiến khoảng cách hai người xích lại gần nhau hơn.

Hai người không nói chuyện, cứ nắm tay đi thẳng về phía trước.

Bất giác, ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.

Đi dạo tầm hơn mười phút, lúc tới dưới một gốc cây cổ thụ, Giang Phong bèn dừng chân, hắn nhìn sang Hoàng Linh Vi với gò má đang ửng hồng, khẽ nói: “Vi Vi, làm bạn gái anh nhé?”

Hoàng Linh Vi nhìn Giang Phong, cô ngượng ngùng nói “ừm”.

Giang Phong vui mừng khôn xiết, dang tay ôm chầm lấy Hoàng Linh Vi.

Hoàng Linh Vi giật mình, có chút hoảng loạn nói khẽ bên tai hắn: “Anh làm gì vậy? Phía trước có người đang nhìn kìa.”

Giang Phong biết cô ấy hay xấu hổ nên cũng không làm khó cô ấy, hắn buông ra rồi nói: “Anh hơi kích động, xin lỗi em nhé!”

Hoàng Linh Vi bối rối nói: “Không sao, do em không quen bị người khác nhìn thôi.”

Giang Phong cười nói: “Nếu không ai nhìn thì anh có thể ôm thoả thích đúng không?”

Hoàng Linh Vi nũng nịu nói: “Anh đáng ghét quá đi!”

Giang Phong nghe xong thì tim như tan chảy, cô gái xinh đẹp như này mà làm nũng ắt hẳn khiến bao cánh đàn ông phải bủn rủn tay chân.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận