Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1026: Kẻ Có Tiền Ngồi BMW, Người Nghèo Đứng Ven Đường Quét Mã

Tại một phòng riêng trong một quán cơm nào đó ở thành phố D, tỉnh Phúc Kiến.

Giang Phong phát hiện vẻ mặt Mộ Dung Nguyệt có sự thay đổi, hắn liền rèn sắt khi còn nóng, nói: “Cô Mộ Dung, chúng ta giờ đều đang sống trong xã hội hiện đại, có tiền và không có tiền, khác biệt thực sự quá lớn.

Không nói đâu xa, lấy ví dụ ngay trong bốn phương diện cơ bản nhất của cuộc sống thường ngày, “ăn, mặc, ở, đi lại” thôi.”

Mộ Dung Nguyệt chăm chú lắng nghe.

Giang Phong giơ một ngón tay lên, tiếp tục nói: “Đầu tiên là vấn đề quần áo, người có tiền mua quần áo thì chỉ tới những cửa hàng quần áo cao cấp, cũng chỉ mặc đồ của thương hiệu cao cấp, hoặc là đặt may trang phục cao cấp, còn người nghèo thì chỉ có thể mua đồ ở các cửa hàng ven đường, hoặc lên Pindoudou ngắm nhìn những bộ quần áo mơ ước.

Hai cái này sao có thể so sánh với nhau được?”

Mộ Dung Nguyệt nghe xong cũng rung động, gia cảnh của cô cũng tốt hơn một chút so với các bạn học trong trường, nhưng con gái, mỗi một mùa sẽ mua không ít quần áo kiểu dáng mới, đây cũng là một lượng chi tiêu không nhỏ, thu nhập của cô cũng không gánh nổi những bộ quần áo cao cấp kia, cô cũng chỉ có thể lên Pinduoduo ngắm nhìn những bộ đồ mình ao ước.

Giang Phong giơ ngón tay thứ hai lên, tiếp tục nói: “Một cái nữa chính là vấn đề ăn uống, đối mặt với việc giá hàng hóa tăng cao, tiền lương hai ba ngàn một tháng, ngay cả một bữa ăn đơn giản, rau thịt đầy đủ cũng là hi vọng xa vời, chớ nói chi là tới mấy nhà hàng cao cấp một chút ăn cơm.

Mà kẻ có tiền thì lại muốn ăn cái gì là ăn cái đó, muốn ăn chỗ nào thì tới chỗ đó ăn, có đôi khi, giá tiền một bữa cơm của người ta đã đủ cho người nghèo sinh hoạt cả một năm rồi, chênh lệch lớn tới cỡ nào kìa.”

Mộ Dung Nguyệt vừa nghe vừa liên tục gật đầu, nếu như cô không ăn ở nhà cha mẹ, thì chính là ăn bằng tiền công của mình, cũng không bỏ được mấy lần ăn cơm ngoài hàng tháng.

Giang Phong giơ lên ngón tay thứ ba, tiếp tục: “Hơn nữa, điều kiện sinh hoạt cũng khác nhau, bây giờ giá phòng tăng cao không ngừng, người nghèo chỉ có thể thuê phòng trọ hoặc ở nông thôn, chưa nói tới phòng trọ thuê có được thoải mái hay không, chỉ nói vấn đề đọc sách của con cái trong tương lai thôi cũng đã đủ để khiến gia trưởng đau đầu không thôi.

Kể cả có thể cắn răng mua được một căn phòng nhỏ ở thành phố, thì cũng phải cõng trên lưng hai mươi, ba mươi năm nợ trả góp, từ đây sẽ phải sống cuộc sống chi tiêu dè sẻn, nửa đời người còn lại sẽ phải sống trong cảnh khổ cực không thể tả được.

Mà kẻ có tiền thì đâu cần phải lo toan những thứ này, chỉ là một căn nhà thuận tiện cho việc học hành của con cái mà thôi, nói mua là có thể mua, chuyện tiền đặt cọc cũng không có gì áp lực.

So sánh một chút như vậy là đã đủ để biết có tiền tốt tới mức nào rồi.”

Mộ Dung Nguyệt nghe xong thì có chút trầm mặc, mặc dù cô là phụ nữ, không giống như đàn ông, phải đau đầu vì chuyện mua nhà cưới vợ, nhưng cô vẫn hiểu tầm quan trọng của việc có một căn nhà riêng.

Giang Phong giơ ngón tay thứ tư lên, cảm khái nói: “Cuối cùng là khác biệt về phương tiện giao thông, người có tiền ngồi BMW, người nghèo thì chỉ có thể đứng đường quét mã, cả hai chính là ở trong hai thế giới khác biệt hoàn toàn.”

Mộ Dung Nguyệt thở dài, nói: “Ông mối Giang, cậu nói rất có đạo lí, cuộc sống của người có tiền và không có tiền thật sự khác nhau quá lớn.”

Giang Phong mỉm cười nói: “Đương nhiên rồi, tôi làm mai mối cũng có nguyên tắc của mình, sẽ không vì tiền mà cưỡng ép tác hợp hai người không phù hợp lại với nhau.

Tôi sở dĩ lựa chọn chạy xuyên tỉnh tới đây để gặp mặt nói chuyện với cô Mộ Dung là vì đối tượng mà tôi giới thiệu cho cô này cực kì xứng đôi với cô, hi vọng cô không vì chút khuyết điểm này của anh ấy mà bác bỏ toàn bộ những cái khác, mong cô có thể cho anh ấy một cơ hội, đồng thời cũng cho chính bản thân cô một cơ hội.”

Mộ Dung Nguyệt nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Ông mối Giang, tôi thừa nhận là lời nói vừa rồi của cậu đã lay động được tôi, tôi hiện tại muốn biết đối phương rốt cuộc là nghĩ như thế nào?

Nếu như tâm người ta vẫn đặt trên người con gái xứ Nhật kia, thì tôi sẽ không đồng ý đi xem mắt đâu.”

“Cô Mộ Dung, là người ai cũng có tình cảm, kể cả là nuôi con mèo con chó, ở chung với nhau lâu, khi tách ra cũng không thể lập tức quên hết toàn bộ được.”

Nói tới đây, Giang Phong lại chuyện giọng, tiếp tục: “Có điều, tôi có thể đánh cược với cô, nếu như cô đồng ý xem mắt với anh ấy, tôi cam đoan anh ấy sẽ không còn vương vấn tơ lòng gì với cô gái Nhật Bản kia nữa, nếu như ở phương diện này có xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ gánh chịu mọi trách nhiệm.”

Mộ Dung Nguyệt trầm ngâm một lát, nói: “Ông mối Giang, tình huống của đối tượng xem mắt mà cậu giới thiệu này có hơi nằm ngoài dự đoán của tôi, hiện tại tôi cũng không thể đưa ra quyết định ngay được, cậu đợi tôi trở về thương lượng lại với cha mẹ một chút, sau đó tôi sẽ báo lại với cậu sau, được không?”

“Đương nhiên là được!”

Giang Phong cười nói: “Mục đích xem mắt đúng là vì kết hôn, mà hôn nhân chính là đại sự của đời người, thương lượng với cha mẹ trước rồi mới quyết định là lựa chọn đúng đắn, chỉ có hôn nhân được cha mẹ hai bên chúc phúc thì mới có thể trải qua hạnh phúc được.”

Mộ Dung Nguyệt nghe xong thì nhẹ nhàng thở phào, không cần phải đưa ra quyết định ngay lập tức là tốt rồi.

Đúng lúc này, điện thoại di động cô đặt trong túi bỗng kêu lên, Mộ Dung Nguyệt lấy điện thoại di động ra xem xét, phát hiện là mẹ mình gọi tới.

Nhớ tới lúc trước khi ra ngoài, mẹ đã nói với cô rằng sẽ canh thời gian gọi điện cho cô, nếu như cảm thấy đối tượng người mai mối giới thiệu không tệ lắm thì cô hãy cúp điện thoại.

Còn nếu như thấy đối tượng người mai mối giới thiệu không được thì nghe máy, sau đó kiếm cớ rời đi.

Thế là Mộ Dung Nguyệt liền đưa tay cúp điện thoại.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận