Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 617: Tiểu Tác Di Tình, Đại Tác Thương Thân (2)

Trở lại vấn đề ly hôn, mặc dù hai người đã kết hôn hai năm, nhưng vì vẫn còn đang tiết kiệm tiền đặt cọc mua nhà, cho nên vẫn đang dùng các biện pháp tránh thai, không có sự tồn tại của con cái, ngược lại khiến vấn đề ly hôn trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Đúng vậy, sau khi suy tính kỹ càng xong, Hứa Sĩ Thành quyết định lựa chọn ly hôn.

Mặc dù luyến tiếc dáng người và cảm giác cực kỳ tốt của vợ mình trên giường, và cả nhan sắc giúp tăng thể diện của hắn kia, nhưng tính cách này của cô hắn thật sự không gánh nổi, tiếp tục sống như vậy nữa, hắn sợ có một ngày mình sẽ bị bức điên.

Sau khi đưa ra quyết định, Hứa Sĩ Thành thở dài một hơi, hắn lại phải đi giảng đạo lý nữa.

Nếu như sau tối nay vợ hắn có thể ý thức được sai lầm của mình, chân thành xin lỗi hắn, đồng thời cam đoan sẽ không cố tình gây sự với hắn nữa, vậy hắn sẽ không đề cập tới vấn đề ly hôn.

Còn nếu như vợ hắn vẫn tiếp tục như vậy, vậy cuộc hôn nhân này không bỏ cũng phải bỏ.

Nghĩ tới đây, điện thoại của hắn lại vang lên, lấy ra xem xét, phát hiện là cuộc gọi thứ mười vợ mình gọi tới.

Lần này, Hứa Sĩ Thành không mặc kệ nó nữa, mà ấn nút nhận.

“Hứa Sĩ Thành, có phải anh không còn thích em nữa hay không? Chẳng phải chỉ là đánh anh một cái thôi sao? Anh lại tức giận đến mức không thèm nhận điện thoại của em? Em nói cho anh biết, bây giờ em cũng rất tức giận, anh còn không mau tranh thủ thời gian về dỗ dành em đi, tự gánh lấy hậu quả.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói ngang ngược kia của vợ hắn đã vang lên, vẫn trước sau như một, tự cho mình là đúng.

Hứa Sĩ Thành ôm một tia hi vọng cuối cùng, hỏi: “Dư Kiều, em thật sự cảm thấy việc em tát tôi một cái chỉ là một việc nhỏ bé không đáng kể sao?”

Dư Kiều giọng điệu đương nhiên là đúng, nói: “Đương nhiên là việc nhỏ rồi, em lại không dùng sức, tát anh một cái chỉ là muốn thăm dò tình cảm của anh dành cho em mà thôi, nhưng biểu hiện của anh thật khiến em quá thất vọng!”

Hứa Sĩ Thành nghe vậy xong thì hoàn toàn tuyệt vọng rồi, trầm mặc một chút, cuối cùng thở dài nói: “Dư Kiều, hai, ba năm qua em đã cùng anh trải qua rất nhiều buổi đêm trống trải, anh quả thực phải cảm ơn em nhiều. Nhưng anh cũng nhận ra trong suy nghĩ của chúng ta vẫn luôn có khoảng cách thế hệ ở đó, anh không thể nào hiểu được hành vi của em, cũng không thể trở thành người chồng tốt tiêu chuẩn như suy nghĩ của em được.”

Dư Kiều đột nhiên lên giọng: “Hứa Sĩ Thành, lời này của anh là có ý gì?”

Đã nói đến nước này, Hứa Sĩ Thành cũng không lùi bước, ánh mắt phức tạp nói: “Chúng ta ly hôn đi!”

Dư Kiều ngừng lại một chút, khó tin hỏi lại: “Anh vừa nói cái gì?”

Giọng nói của Hứa Sĩ Thành lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh, lặp lại câu vừa rồi một lần: “Chúng ta ly hôn đi!”

Dư Kiều kích động: “Được, Hứa Sĩ Thành, anh cuối cùng cũng lộ ra đuôi hồ ly rồi, mấy chuyên gia tình cảm kia quả nhiên nói không hề sai chút nào, một bàn tay thôi đã có thể kiểm tra ra được chồng có thực sự yêu mình hay không, quả là uổng phí hai, ba năm vừa qua tôi một lòng một ý đối xử với anh, vậy mà anh...”

Hứa Sĩ Thành không muốn tranh chấp với cô, để mặc cô lên án mình, chờ cô nói tới chán rồi, mới lên tiếng: “Trong tay anh có năm mươi vạn tích trữ, cái này em cũng biết, ly hôn hai ta mỗi người một nửa, em có yêu cầu gì nữa không?”

“Hứa Sĩ Thành, anh là cái đồ khốn nạn, nói ly hôn là ly hôn, rời khỏi tôi rồi, anh đừng có mà hối hận.”

Nói xong, Dư Kiều liền cúp điện thoại.

Hứa Sĩ Thành yên lặng nhét điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

Giờ phút này, hắn cảm thấy tương lai trước mặt thật mờ mịt.

...

Ngày hôm sau.

Mười hai giờ trưa, người nhà Lý, Trần gặp mặt tại quán cơm tốt nhất trong trấn.

Giang Phong giúp hai bên giới thiệu xong, ánh mắt người nhà họ Trần liền tập trung vào đứa trẻ Trương Thu Lân đang ôm trong lòng.

Những phụ huynh có kinh nghiệm thì đều biết rõ, trẻ con sơ sinh trên cơ bản đều xấu kinh thế hãi tục, những cái gọi là mỹ nhân từ trong trứng nước trong văn học kia đều là nói nhảm.

Trẻ con sau khi sinh, càng lớn sẽ càng đẹp mắt, cho tới lúc đầy tháng mới hoàn toàn vứt bỏ các đặc điểm của trẻ sơ sinh, lúc này mới có thể đại khái nhìn ra được đứa trẻ này đẹp hay xấu.

Lúc này, đứa trẻ Trương Thu Lan ôm trong lòng đang vung vẩy cánh tay nhỏ bé của mình, ánh mắt như nước long lanh nhìn chằm chằm vào mẹ, khi mẹ làm mặt xấu trêu nó thì nó liền cười lên, vẻ đáng yêu ấy thật không thể nói hết bằng lời được.

Người nhà họ Trần vừa nhìn liền thích đứa bé này.

Trần mẫu lên tiếng tán dương: “Ôi, thằng nhóc này cười lên thật là quá đáng yêu, tôi có thể ôm nó một cái được không?”

Trương Thu Lan cười nói: “Đương nhiên là được.”

Nói xong, cô liền nhẹ nhàng đưa con mình ra phía ngoài một chút, Trần mẫu cũng thuần thục nhận lấy đứa bé.

Mặc dù đổi người nhưng thằng bé cũng không hề sợ người lạ, Trần mẫu làm mặt xấu đùa nó, nó cũng khoa tay múa chân cười lên, khiến người ta xem liền không nhịn được sinh hảo cảm trong lòng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận