Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 510: Nữ Phú Bà Xứng Đôi Với Tác Giả Bạch Kim (3)

Những chuyện sau đó không cần nói cũng biết.

Ngày hôm sau, hai người lập tức làm thủ tục ly hôn.

Điều may mắn duy nhất là mặc dù hai người đã kết hôn hơn 3 năm, nhưng bởi vì ba quyển sách mà Trần Mộ Sơn viết ra đều không kiếm được tiền, chi phí trong nhà vẫn luôn do vợ anh phụ trách, hoàn toàn không có điều kiện để sinh con, cho nên hai người vẫn luôn không muốn có con.

Chuyện này coi như là vạn hạnh trong bất hạnh, nếu không thì việc bọn họ ly hôn sẽ làm tổn thương tới con cái.

Sau khi ly hôn, Trần Mộ Sơn dồn hết tâm sức vào việc viết sách, thành tích của quyển sách thứ tư không làm anh thất vọng, vừa lên kệ đã có được hơn ba ngàn đơn đặt trước, chỉ nửa tháng số tiền đặt trước đã hơn 10.000 tệ.

Bắt đầu từ cuốn sách thứ tư, Trần Mộ Sơn giống như đả thông hai mạch nhâm đốc, quyển sau còn nổi hơn quyển trước, thu nhập cũng lên như diều gặp gió, chưa tới mấy năm đã trở thành tác giả bạch kim.

Hiện tại, dù đã công thành danh toại, nhưng Trần Mộ Sơn vẫn độc thân.

Không phải vì anh không muốn tái giá, mà là do việc bị vợ phản bội trước kia đã tạo thành bóng ma trong lòng anh, mặc dù sau đó có tìm hiểu vài người, nhưng cũng chẳng có kết quả.

Cứ thế chớp mắt anh đã 40 tuổi rồi.

Trần Mộ Sơn dự định rằng xong tác phẩm hiện tại, anh sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, xem thử xem có tìm được người bạn đời phù hợp hay không, dù sao thì vẫn luôn bị cha mẹ thúc cưới cũng không phải là chuyện nhỏ.

Sau khi chạy bộ 40 phút, anh đi bộ về nhà, nghỉ ngơi 15 phút, sau đó đi tắm, thay bộ quần áo khác, Trần Mộ Sơn mới đi ra ngoài ăn sáng.

Anh đi tới một quán ăn ở gần nhà, gọi một phần bánh bao hấp và một chén canh thịt bò, sau đó bắt đầu ăn.

Đồ ăn của tiệm này khá ngon, món ăn cũng không phức tạp, chỉ có bánh bao hấp, canh thịt bò và nước dùng, nhưng lại có thể xưng là tuyệt nhất.

Trần Mộ Sơn thường xuyên tới đây ăn.

Trong lúc Trần Mộ Sơn đang thưởng thức món ngon, thì một giọng nói từ bàn đối diện vang lên:

"Xin chào, xin hỏi anh có phải là Ba Thước Hàn Đàm không?'

Trần Mộ Sơn nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên, thấy người đặt câu hỏi là một cậu thanh niên đẹp trai, anh không khỏi gật đầu, nói:

"Xin chào, tôi là Ba Thước Hàn Đàm, xin hỏi cậu là ai?"

Câu thanh niên đẹp trai ngồi xuống đối diện anh, mỉm cười, nói:

"Tôi tên là Giang Phong, tên trên Khởi Điểm là Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nam, tôi có thể coi là một fan lâu năm của anh.

10 năm trước, quyển tiểu thuyết đầu tiên làm tôi nhập hố chính là quyển <Muốn quay quảng cáo 1> của anh, chính quyển sách đó của anh đã làm tôi tiến vào thế giới tiểu thuyết muôn màu muôn vẻ."

"Thì ra là cậu, tên của cậu rất đặc biệt, lúc đó cậu cũng hoạt động rất sôi nổi ở trong khu bình luận, cho nên tôi nhớ rất rõ."

Chỉ ăn một bữa sáng mà có thể gặp được fan lâu năm, Trần Mộ Sơn cảm thấy rất vui, cho nên vội vàng hỏi:

"Cậu gọi món chưa? Bánh bao hấp và canh thịt bò của cửa tiệm này khá ngon, cậu thử xem sao."

Giang Phong cười, nói:

"Tôi gọi rồi, lúc trước khi anh tổ chức buổi họp fan, tôi nghe những người tham dự nói rằng anh rất đẹp trai, bây giờ được gặp ngoài đời đúng thật là danh bất hư truyền."

Trần Mộ Sơn khiêm tốn nói:

"Cậu quá khen rồi, vẫn kém hơn cậu."

Buổi sáng.

Tại một quán ăn sáng nào đó.

Giang Phong và Trần Mộ Sơn đang vừa ăn vừa nói chuyện.

Ăn xong bánh bao hấp, canh thịt bò cũng đã vào trong bụng, hai người mới cùng nhau rời khỏi quán ăn sáng.

“Anh Trần, có tiện tìm một chỗ trò chuyện không?” Giang Phong hỏi.

Trần Mộ Sơn cười nói: “Đương nhiên là tiện rồi, chỗ gốc cây phía trước có bàn đá ghế đá, chúng ta đến đó ngồi một lát đi!”

Giang Phong gật gật đầu, cùng Trần Mộ Sơn đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa nói: “Anh Trần, theo em được biết, từ khi anh ly hôn với vợ trước tới giờ cũng chưa kết hôn thêm với ai cả đúng không?”

Người ta bảo tối kỵ nói chuyện trong nhà với người xa lạ, đây mới là lần đầu tiên hai người gặp mặt, chưa gì đã hỏi chuyện riêng tư của người ta như vậy, thường thường sẽ khiến cho đối phương cảm thấy phản cảm.

Có điều, nghe Giang Phong hỏi như vậy, Trần Mộ Sơn ngược lại cũng không cảm thấy khó chịu, mặc dù đây là lần đầu tiên hắn và Giang Phong gặp mặt, nhưng tình cảm giữa tác giả và bạn đọc là tình cảm thuần túy nhất, nhất là trong số những bạn đọc lâu năm của hắn cũng không có nhiều “đòn tinh” (mang nghĩa xấu chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích nhảy vào bắt bẻ phản bác trước để thể hiện ta đây tài giỏi lắm) như vậy.

Hơn nữa, chuyện ly hôn năm đó hắn cũng từng nhắc tới trong sách của mình, cho nên tất cả những bạn đọc lâu năm đều biết rõ việc này.

Bởi vậy, việc Giang Phong đề cập đến vấn đề ly hôn của hắn cũng giống như bạn bè bình thường nói chuyện phiếm với nhau mà thôi, không có gì kỳ lạ.

“Ừm, không kết hôn lần nữa.”

Không lâu sau, hai người đã tới chỗ cần đến, những cái ghế đá này ngày nào cũng có người ngồi nên cũng không có bụi nhiều, mà hai người đàn ông cũng không coi trọng chuyện này như phụ nữ, tùy tiện phủi bụi vài cái, dùng tay đập hai lần rồi ngồi xuống.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận