Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 914: Dân Tộc Trung Hoa Là Dân Tộc Lợi Hại Nhất Trên Thế Giới

Tháng 5 là mùa ăn tôm hùm nước ngọt, lúc Giang Phong cùng Tần Tư Hàm cửa hàng tôm hùm này, việc kinh doanh trong cửa hàng rất tốt, thật không dễ dàng gì mới tìm được một chỗ để ngồi xuống.

Sau khi gọi mấy cân tôm hùm cay, hai người lại tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó.

“Ông mai Giang, tôi rất tò mò làm thế nào mà anh biết tôi? Hơn nữa nhìn vào dáng vẻ của anh, dường như còn biết rất rõ về tình trạng của tôi.” Tần Tư Hàm chịu không nổi mà hỏi.

"Trong thời đại ngày nay, muốn điều tra rõ thông tin của một người thì luôn có cách."

Nói đến đây, Giang Phong không muốn vướng vào vấn đề này, vì vậy anh lấy điện thoại di động ra, mở bức ảnh của bạn học cũ Chu Quốc Đống ra, đưa cho Tần Tư Hàm và nói: “Đây chính là đối tượng mà tôi muốn giới thiệu cho cô, cô xem thử xem dáng vẻ anh ta có hợp với gu thẩm mỹ của cô không?”

Tần Tư Hàm cầm lấy điện thoại và nhìn người đàn ông trong ảnh.

“Đây là một người đàn ông có tính cách điềm tĩnh!” Tần Tư Hàm chỉ vừa mới nhìn vào người đàn ông trong bức ảnh đã đưa ra phán đoán như vậy.

Bức ảnh được chụp ở góc 35 độ, người đàn ông đứng chắp tay sau lưng và nhìn về phía trước, khuôn mặt giống khuôn mặt ngay thẳng trong phim truyền hình, dáng vẻ nghiêm túc khiến người ta cảm thấy anh ta điềm tĩnh, không nóng nảy.

Xét về ngoại hình, anh ta chắc chắn không đẹp trai bằng người mai mối trước mặt, nhưng cũng hơn người bình thường, dù sao thì Tần Tư Hàm thấy cũng khá vừa mắt.

Sau khi nhìn chằm chằm vào bức ảnh hơn một phút, Tần Tư Hàm trả lại điện thoại cho Giang Phong, và nói: “Bề ngoài anh ta cũng rất được, anh ta là người ở đâu?”

"Anh ấy là người tỉnh Hồ Bắc."

Hai người đang nói chuyện thì người phục vụ bưng lên một tô tôm hùm cay lớn, tôm càng đỏ tươi ăn kèm rau mùi xanh, vừa nhìn đã thấy rất ngon mắt.

Món này không nhiều thịt nhưng với cách ăn đa dạng, nó đã đi vào dạ dày của mọi người từ nam chí bắc. Rất hiếm có một món ăn nào có thể tạo được tiếng vang và độ nhận biết trên toàn quốc như vậy.

Nó có thể trở thành vua của bữa ăn tối, danh xứng với thực.

Tôn chỉ làm người mai mối của Giang Phong luôn là kể một câu chuyện, không bao giờ che giấu khuyết điểm của cả hai bên, đến khi hai người ăn hết sạch tô tôm hùm lớn này, Tần Tư Hàm về cơ bản đã hiểu rõ về tình hình của Chu Quốc Đống.

Khi cuộc gặp gỡ kết thúc, Giang Phong nói: "Cô Tần, tình trạng của đối phương về cơ bản cô đã hiểu, về sau cô có thể cùng cha mẹ thương lượng chuyện này, sau đó định thời gian ước chừng, tôi sẽ sắp xếp để hai người gặp mặt, không biết ý của cô thế nào?"

Tần Tư Hàm gật đầu và nói: "Được, để tôi bàn bạc với cha mẹ xong thì tôi sẽ báo cho anh.”

Sau khi hai người bàn bạc xong, Tần Tư Hàm vội vàng đi thanh toán, theo như lời cô nói thì không thể để người làm mai mời, huống chi đây là địa bàn của cô, dựa vào hoàn cảnh và lý do đều nên để cô ấy đãi khách.

Sau khi ra khỏi cửa hàng tôm hùm nhỏ, hai người tạm biệt nhau.

Khi Tần Tư Hàm trở lại căn nhà cho thuê một lần nữa đã là 11 giờ rồi, thời điểm này rõ ràng là không thích hợp để gọi điện cho cha mẹ cô.

Vì vậy, cô vội vàng tắm rửa đi ngủ, ngay cả mặt nạ cũng không đắp.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tần Tư Hàm đến nơi làm việc và gặp đồng nghiệp Trương Thu Sinh, lúc chào hỏi nhau, hai người đều cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Nhưng mà Tần Tư Hàm cũng không hối hận, có một số việc nên giải quyết càng sớm càng tốt, kẻo chậm trễ sẽ có hại cho tất cả mọi người.

Sau khi tan làm vào buổi trưa, Tần Tư Hàm, người đã chịu đựng một lúc lâu, cuối cùng đã gọi điện thoại cho mẹ mình.

Điện thoại vừa kết nối, Tần Tư Hàm liền nói: “Mẹ à, con có chuyện quan trọng muốn nói với mẹ."

“Chuyện quan trọng gì chứ? Ở chỗ làm đắc tội với lãnh đạo, hay là âm thầm mang thai mà không nói cho cha mẹ biết?"

"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con có không đáng tin như vậy sao?"

"Có!"

“(* ̄︿ ̄)”

“Có chuyện gì thì nói lẹ đi, mẹ còn chưa ăn cơm nè!”

Tần Tư Hàm hít một hơi thật sâu, quyết định không tranh cãi với người mẹ độc địa của mình, và nói: "Tối hôm qua có một người mai mối đã giới thiệu cho con một đối tượng…”

Nghe đến đây, Tần mẫu trực tiếp cắt ngang: “Chuyện gì thế? Con vội kết hôn đến vậy sao? Ngay cả cha mẹ đây cũng không biết mà con đã đi mời người mai mối giới thiệu đối tượng rồi ư?”

Tần Tư Hàm mệt mỏi sửa chữa: "Không phải còn nhờ người mai mối, mà là người mai mối chủ động tìm con và muốn giới thiệu một người cho con."

Tần mẫu ồ lên một tiếng, sau đó sắc bén nói: “Từ giọng điệu của con, vậy là con ưng đối tượng mà người mai mối giới thiệu rồi à?”

Tần Tư Hàm không phủ nhận điều đó, trầm giọng nói: "Nếu như người mai mối đó không lừa con, thì đối tượng mà anh ấy giới thiệu cho con thực sự rất tốt."

Tần mẫu nói: "Điều kiện thế nào? Nói mẹ nghe xem."

Tần Tư Hàm nói một lượt về hoàn cảnh cá nhân và hoàn cảnh gia đình của Chu Quốc Đống, cuối cùng nói: “Đây đều là những điều người mai mối nói với con, con cũng không biết có đúng hay không.

Ý con là nhờ cha con điều tra thử xem, nếu là thật thì để người mai mối sắp xếp cho hai nhà chúng ta gặp mặt nói chuyện, mẹ thấy thế nào?"

Sau khi nghe con gái giới thiệu, Tần mẫu cũng hơi ngạc nhiên: "Lần này con đã làm đúng, không có mù quáng tin vào lời của người mai mối đó, thời đại bây giờ có rất nhiều kẻ lừa gạt, đủ phương thức lừa gạt không ngừng xuất hiện, người mai mối này nói không chừng chính là lừa gạt trá hình, để cha con hỗ trợ điều tra là chính xác.”

Tần Tư Hàm nói: “Mẹ à, tất cả những đối tượng được người mai mối đó giới thiệu có phải là thật hay không vẫn còn phải xác minh, nhưng anh ta không thể nào là một kẻ lừa gạt trá hình được, điều này con rất chắc chắn.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận