Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 958: Malatang 6 Tệ (2)

Tối hôm qua Giang Phong cùng anh họ ra ngoài uống rượu nói chuyện phiếm, hai anh em uống tới tận rạng sáng mới trở về tắm rửa đi ngủ, ngủ tới mười giờ sáng mới mở mắt dậy.

Sau đó, hắn lại cùng cả nhà cô ra ngoài ăn một bữa, tận tới 1 giờ chiều, Giang Phong mới rời khỏi nhà cô, đi tới quận La Hồ giúp khách là Chử Tinh Huy đáp cầu dắt mối.

Lúc Giang Phong tới quán Malatang của Diệp gia, giờ cao điểm buổi trưa đã qua, Diệp phụ và Diệp mẫu cũng đã trở về nhà nghỉ ngơi rồi, chỉ còn lại Diệp Phương Nghi đang một mình trông quán.

Thấy Giang Phong đi tới, Diệp Phương Nghi liền mỉm cười hỏi: “Soái ca, có muốn ăn chút gì không?”

Mặc dù Giang Phong không hề đói chút nào, nhưng hắn vẫn gọi vài món mình thích ăn, sau đó tới bên bàn nhỏ ngồi xuống.

Rất nhanh sau đó, Diệp Phương Nghi đã nhanh bát Malatang nóng hỏi tới.

Giang Phong cầm đũa lên, nói: “Mỹ nhân, cô có biết tôi không?”

Diệp Phượng Nghi nghe vậy thì hơi ngơ ngác một chút, hiển nhiên không rõ vì sao Giang Phong lại tự dưng hỏi như vậy, lập tức lắc đầu đáp: “Thật xin lỗi, xin hỏi anh là?”

“Mỹ nhân, tôi tên là Giang Phong, Giang trong sông Trường Giang, Phong trong lá phong, biệt danh là Giang đại sư, tôi đến từ văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc.”

Nói tới đây, Giang Phong nở một nụ cười tự tin mà thân thiết: “Tôi ở trên mạng cũng coi như có chút danh tiếng, đã từng giúp một vài đại minh tinh như Tiêu Mẫn, Phạm Tiểu Lệ, Hiệu trưởng Cổ, cô Du, cô Lý làm mai mối, cô có thể lên trên mạng kiểm chứng thử.”

Diệp Phượng Nghi bị lời nói này của Giang Phong làm cho kinh ngạc, không nhịn được móc điện thoại di động ra tra thử, xem xem vị soái ca trước mặt này có đúng là đang nói thật hay không.

Kết quả đương nhiên không cần nhiều lời, Diệp Phượng Nghi hoàn toàn bị lý lịch làm mai mối của Giang Phong làm cho kinh động, sau khi xem qua hết toàn bộ thông tin về Giang Phong, ánh mắt cô nhìn Giang Phong cũng đã thay đổi.

Lúc này, Giang Phong đã ăn xong bát Malatang, hắn cầm khăn giấy lau sạch miệng, sau đó híp mắt cười, nói: “Mỹ nhân, tôi xem tướng mặt cô, có vẻ như vẫn còn là một xử nữ, chưa từng kết giao bạn trai bao giờ, chỗ tôi có một vị khách cực kì ưu tú, muốn giới thiệu anh ấy cho cô, không biết cô có đồng ý không?”

Nếu như trước đó Giang Phong không nói ra thân phận của mình, Diệp Phượng Nghi chắc chắn sẽ lập tức từ chối, sẽ không để mấy lời này ở trong lòng.

Nhưng sau khi biết rõ thân phận đại sư mai mối của Giang Phong xong, Diệp Phượng Nghi cũng không nói ra nổi lời từ chối.

Đấu tranh tâm lý một hồi, Diệp Phượng Nghi liền hít một hơi thật sâu, nói: “Giang đại sư, tôi vẫn còn trẻ tuổi, năm ngoái vừa mới tốt nghiệp đại học, vốn là dự định thêm mấy năm nữa mới nghĩ tới chuyện cưới gả.

Có điều, khó khăn lắm mới được gặp mặt đại sư mai mối như anh thế này, đây có lẽ là cơ duyên lớn nhất đời này của tôi, tôi cũng không muốn tùy tiện bỏ lỡ, anh có thể nói cho tôi một chút về vị khách kia được không?”

Giang Phong gật đầu cười, sau đó bắt đầu giới thiệu sơ lược: “Vị khách kia của tôi năm nay 26 tuổi, chiều cao 1m77, về tướng mạo, tôi cũng không dối gạt gì cô, anh ấy không đẹp trai, nhưng cũng không khó coi, chỉ có thể nói là một người bình thường.

Anh ấy hiện không có công việc, đối với việc lập nghiệp cũng không có hứng thú, mỗi ngày chỉ nghĩ làm sao cuộc sống của mình thật dễ chịu, là kiểu người cực kì biết cách hưởng thụ.”

Diệp Phượng Nghi càng nghe càng cảm thấy cổ quái, người này nghe thật chẳng đáng tin cậy chút nào, sao vừa nói là vị khách ưu tú cơ mà?

Có điều, cô tin rằng lấy thân phận của Giang đại sư, hắn sẽ không đến mức ở đây ăn nói lung tung, liền kiên nhẫn tiếp tục lắng nghe.

“Anh ấy vốn là kiểu người chơi bời lêu lổng như vậy, nếu như sinh ra trong gia đình có điều kiện kinh tế không tốt, thì sẽ gọi là không có tiền đồ, chắc chắn không bao giờ có thể liên quan tới hai chữ “ưu tú” này được, nhưng anh ấy lại sinh ra trong một gia đình rất tốt.”

Nói tới đây, Giang Phong bỗng nhiên hỏi: “Thôn XX ở khu XX tại thành phố Thâm Quyến, cô nghe nói qua bao giờ chưa?”

Diệp Phượng Nghi lắc đầu: “Năm ngoái tôi tốt nghiệp đại học xong mới lên thành phố Thâm Quyến, suốt ngày chỉ bù đầu vào làm ăn, đối với thành phố Thâm Quyến cũng không quá quen thuộc, chưa từng nghe nói tới thôn XX này.”

Giang Phong nói: “Tôi sở dĩ cố ý nhắc tới về thôn này với cô là vì đây chính là thôn có tiếng là thôn thổ hào ở thành phố Thâm Quyến, hàng năm, trong thôn chia hoa hồng cho thôn dân lên tới một, hai trăm vạn, đây cũng không phải là toàn bộ thôn dân được một, hai trăm vạn, mà là mỗi người sẽ cầm được từng đó tiền.

Mà vị khách này của tôi lại là người thôn XX này, cô đã hiểu vì sao tôi lại nói anh ấy là ưu tú rồi chứ?”

Diệp Phượng Nghi đã hoàn toàn hiểu ra, khó trách anh ta lại không làm gì, suốt ngày chỉ nghĩ cách làm sao để hưởng thụ, nếu như cô có điều kiện như vậy, cô cũng không muốn suốt ngày bận rộn mở cửa buôn bán cùng cha mẹ, có thể ở nhà hưởng phúc thì ai nguyện ý chạy ra ngoài bôn ba mưu sinh làm gì chứ?

Diệp Phượng Nghi cũng chỉ là một người bình thường, có cơ hội, cô cũng muốn gả cho người có tiền, bây giờ cơ hội đã bày ra trước mặt, nếu như cô nói tâm không động thì chắc chắn là giả.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận