Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 706: Người Có Nghề Nghiệp Khóc Tang

Trong tay Giang Phong là một phần thỏa thuận thu mua quỹ ngân sách, gia trị thu mua là 10 triệu nhân dân tệ, đây chính là lễ tạ môi của Phương Vân.

Tiền không cần Giang Phong trả, hắn chỉ cần ký tên trên hiệp nghị thu mua là được. Trong quỹ ngân sách nào đó do Phương Vân quản lý sẽ có một phần là của hắn, từ nay về sau, chỉ cần Phương Vân còn quản lý quỹ ngân sách này thì 10 triệu này của Giang Phong có thể không ngừng tăng trưởng.

Đương nhiên, tài chính cũng nguy cơ bị ít đi, nhưng mà Phương Vân là một trong song mỹ tài chính danh tiếng lẫy lừng, trình độ của cô trong lĩnh vực tài chính là chuyện không thể nghi ngờ, chỉ cần nắm giữ quỹ ngân sách trong thời gian dài thì nhất định sẽ kiếm lời.

Đây cũng là nguyên nhân mà Giang Phong nói lễ này quá nặng. Thứ Phương Vân cho không chỉ có 10 triệu, mà là một cơ hội kiếm tiền liên tục không ngừng.

Nghe tới Giang Phong từ chối, Phương Vân mỉm cười nói: "Giang đại sư, tôi nghe chị Bùi nói cậu mai mối cho bạn thân - Lăng công chúa của cô ấy, Lăng công chúa tặng lễ là một chiếc Motorhomes giá trị hơn 30 triệu. Mặc dù tài sản của tôi và chị Bùi kém xa Lăng công chúa, nhưng 10 triệu đối với chúng tôi mà nói cũng không tính là gì. Hơn nữa, tôi và chị Bùi tương đối am hiểu đầu tư tài chính nên mới có phần lễ tạ môi này, hi vọng Giang đại sư có thể nhận lấy."

Trần Mộ Sơn cũng khuyên: "Giang đại sư, đây là một chút tâm ý nhỏ của vợ chồng chúng tôi, không có cậu đáp cầu dắt mối thì không có vợ chồng chúng tôi hôm nay, xin cậu nhất định phải nhận lấy."

Thấy hai vợ chồng này thực tình thành ý, Giang Phong cũng không từ chối nữa, gật đầu nói: "Được, vậy tôi sẽ nhận."

Sau đó, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, ba người vừa ăn vừa nói chuyện.

Quanh đi quẩn lại, chủ đề lại quay về ban đầu, Giang Phong lần nữa hỏi về vấn đề sách mới của Trần Mộ Sơn.

Trần Mộ Sơn hơi xúc động nói: "Viết mười mấy năm, tinh khí thần đã không thể so với lúc đó, hành văn cũng không còn linh khí như trước kia, tôi phải lắng đọng một đoạn thời gian, đợi có linh cảm lại xuất sách mới."

Giang Phong cũng lý giải: "Điều này cũng đúng, Tam Thước đại đại viết thể loại huyền huyễn mười mấy năm, muốn nghĩ sáng tạo cái mới đúng là rất khó, anh có ý định đổi mới thể loại hay không?"

Trần Mộ Sơn gật đầu nói: "Có nghĩ tới, nhưng trừ huyền huyễn ra, tôi thật sự không biết mình còn có thể viết thể loại gì nữa."

Giang Phong đưa ra đề nghị: "Tam Thước đại đại, nếu không anh thử thể loại đô thị một chút xem, thể loại gần sát với cuộc sống thực tế, lấy kinh nghiệm của anh chắc là sẽ dễ vào tay hơn."

Trần Mộ Sơn nhấp một hớp canh, nói: "Tôi quả thật có nghĩ tới chuyện viết truyện đô thị, nhưng thời đại đô thị tốt nhất đã qua, hiện tại viết đô thị có hạn chế quá lớn, hoàn toàn không có chỗ trống cho tác giả phát huy."

Phương Vân nói tiếp: "Em biết, tiểu thuyết đô thị không thể liên quan đến chính trị, còn có mấy kiểu máu me bạo lực cũng không thể viết, nhưng mà anh có thể cân nhắc viết về tài chính, em có thể cung cấp tư liệu sáng tác cho anh về phương diện này."

Trần Mộ Sơn lắc đầu nói: "Tài chính cũng không phải tùy tiện là có thể viết được, nếu như toàn bộ đều là hư cấu thì cũng không quan trọng. Nhưng chỉ cần dính đến hiện thực, tài chính cũng có rất nhiều vấn đề không thể đụng vào, giống như mấy cuốn tiểu thuyết đầu tư trước đó, toàn quân phía sau đã bị diệt rồi. Dù sao bó tay bó chân, viết cũng không có ý gì, so sánh thì huyền huyễn đã tốt lắm rồi."

Là người đã đọc sách hơn mười năm, Giang Phong nghe vậy cũng cảm thấy có chút xúc động. Lúc hắn vừa mới bắt đầu tiếp xúc với tiểu thuyết, đó thật sự là thời đại tốt nhất, các loại tiểu thuyết đô thị kinh điển tầng tầng lớp lớp, khiến cho hắn đọc vô cùng đã nghiền.

Đáng tiếc, thời đại như thế đã một đi không trở lại.

Giang Phong thở dài: "Vẫn là trách một số tác giả quá buông thả, thu một số người làm tiểu đệ, một lời không hợp là có thể giết ra giết vào ở bên trong, chuyện này mà không hạn chế đúng thật là không được!"

Trần Mộ Sơn nghe vậy cũng không nhịn được mà thở dài một cái, tục ngữ nói một con sâu làm rầu nồi canh, cánh cửa bước vào nghề văn học mạng vô cùng thấp, khó tránh khỏi sẽ có chút tác giả không biết trời cao đất rộng.

Một khi bị bắt được nhược điểm, toàn bộ ngành nghề đều sẽ xui xẻo theo.

"Dù sao thì tôi cũng không có ý đụng vào đô thị, trước cứ lắng đọng một đoạn thời gian, nếu như không tìm thấy linh cảm trong thể loại huyền huyễn, sẽ thử các thể loại không quá nghiêm khắc trong việc kiểm duyệt."

"Được, vậy tôi sẽ rửa mắt chờ đợi."

Bữa cơm này ăn đến tám giờ tối mới kết thúc.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận