Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1037: Ngài Còn Nhớ Hạ Vũ Hà Bên Hồ Đại Minh Năm Đó Không?

Thành phố C, tỉnh Hồ Nam.

Sau khi Chu Hải Phong và Mao Văn Tĩnh tìm kiếm ngày đêm, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng có mặt tiền khiến cho hai người đều cảm thấy hài lòng.

Đây là một cửa hàng vỉa hè tại khu ổ chuột trong thành phố. Đối diện khu này chính là cổng phía Tây của khu dân cư nào đó. Đây là khu dân cư được khai thác vào mười năm trước, tỷ lệ người ở trước mắt đã cao đến 98%, lượng khách mà các hộ gia đình mang tới là vô cùng lớn.

Mặt tiền của khu dân cư này có đủ các loại cửa hàng, có cửa hàng kinh doanh bữa sáng, cơm trưa, bữa tối và bữa ăn khuya, cũng có tiệm trái cây, tiệm bánh gatô, cửa hàng trà sữa, tiệm tạp hóa, siêu thị cuộc sống….

Cửa hàng tiện lợi 24 giờ nằm ở cửa Đông khu dân cư.

Chu Hải Phong và Mao Văn Tĩnh nhìn trúng cửa hàng nằm ngay mặt đường này, một mặt là tiền thuê hơn này rẻ hơn tiền thuê cửa hàng trong khu dân cư. Một khác là khu này còn có một cái chợ bán thức ăn, lưu lượng khách rõ ràng cao hơn bên cửa Đông nhiều.

Hai người nhất trí nhìn trúng cửa hàng này, không cần nói thêm gì nữa, trực tiếp thuê lại, sau đó mời người đến trang trí sửa chữa rồi liên lạc nguồn cung cấp gì đó.

Bởi vì không thiếu tài chính, cộng với hai anh em là lần đầu lập nghiệp cho nên mang theo sự nhiệt tình cực lớn. Chỉ trong hơn nửa tháng ngắn ngủi, hai người đã mở một cửa hàng tiện lợi 24 giờ.

Bây giờ mới chỉ là bắt đầu, hai người đều không nỡ bỏ tiền thuê nhân viên, mà là thay phiên nhau trông tiệm.

Cân nhắc đến hình tượng quá dọa người của Chu Hải Phong, vì để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng lại thân thể như cũ, Mao Văn Tĩnh xung phong nhận trực ca đêm.

Thức đêm luôn là việc có hại cho thân thể, cũng may Mao Văn Tĩnh cũng không ngốc. Hắn làm một cái ghế nằm ở trong cửa hàng, còn chuẩn bị một cái chăn đắp, như này thì đêm khuya sẽ có thể nằm trên ghế để nghỉ ngơi.

Dù sao nếu có người vào cửa hàng tiện lợi thì sẽ có thông báo nhắc nhở, có khách hàng đến sẽ nói hoan nghênh ghé thăm, âm lượng còn không nhỏ, đủ để đánh thức hắn, không đến mức khách hàng tới cũng không biết.

Tám giờ sáng, Chu Hải Phong tới nhận ca, còn mang theo bữa sáng cho Mao Văn Tình.

Mao Văn Tĩnh vừa ăn sáng vừa nói: "Anh Phong, cửa hàng tiện lợi chúng ta hiện tại đã đi vào quỹ đạo chính. Anh từ giờ trở đi có thể điều trị thân thể thật tốt, chờ sau khi anh điều dưỡng tốt thân thể, chúng ta lại bớt chút thời gian đến phòng môi giới hôn nhân hạnh phúc ở tỉnh Quế mời môi, nhờ vị Giang đại sư danh tiếng lừng lẫy kia tìm kiếm đối tượng thích hợp cho chúng ta."

Mao Văn Tĩnh đã nói về sự tích mai mối của Giang đại sư với hắn, Chu Hải Phong đương nhiên biết rõ đại sư mai mối nổi tiếng cả nước này có bao nhiêu lợi hại.

Nhưng mà, nghe thấy bạn từ nhỏ nhắc tới chuyện mời môi, Chu Hải Phong không khỏi cười khổ nói: "Văn Tĩnh, thân thể của tôi bị hao tổn quá nghiêm trọng, không điều trị một năm nửa năm đoán chừng sẽ không có hiệu quả gì. Hơn nữa, tôi bây giờ thật sự không có chút hứng thú nào đối với phụ nữ. Nếu như chú muốn tìm đối tượng thì tự mình đi mời vị Giang đại sư kia đi, không tính tôi vào làm gì."

Mao Văn Tĩnh nuốt bánh bao trong miệng xuống, an ủi: "Anh Phong, anh bây giờ chắc là đang bị di chứng của việc xem phim, chờ vượt qua khoảng thời gian này chắc là sẽ tốt thôi, cũng không thể cô độc cả đời được, đúng chứ?"

Chu Hải Phong thở dài: "Hi vọng là thế đi, dù sao tôi bây giờ thật sự không có chút hứng thú nào đối với phụ nữ cả. Tôi hiện tại thật sự rất hối hận vì đã đi làm loại công việc kia, mặc dù kiếm được tiền lại biến bản thân thành cái dạng quỷ này, thật sự là thiệt thòi lớn rồi!"

Mao Văn Tĩnh nhấp một hớp sữa đậu nành, nói: "Anh Phong, chuyện này cũng không thể trách anh được. Ai mẹ nó có thể nghĩ đến loại công việc khiến cho vô số lão tài xế đoạt bể đầu sẽ là cái dạng này chứ?"

Chu Hải Phong hồi tưởng lại cảm giác kích động vào hưng phấn khi thành công nhận lời mời hoàng giám sư, bùi ngùi mãi thôi, nói: "Tôi hiện tại xem như đã hiểu rõ hàm nghĩa thật sự của câu nói "Thiên hạ không có bữa cơm trưa nào là miễn phí".

Thật ra ngẫm lại cũng không có gì sai cả, những công ty lớn kia lại không phải là đang làm từ thiện, đưa ra đại ngộ phong phú như thế, liền chứng minh chức vị này không phải dễ đảm nhiệm như vậy. Chỉ là lúc đó chúng ta đều bị phục lợi mặt ngoài của chức vị này mê hoặc, không thấy rõ nguy cơ ẩn nấp phía sau chức vị này. Công tác lâu dài không chỉ có thân thể bị hao tổn, phương diện tinh thần cũng sẽ bị ảnh hưởng. Hiện tại tôi nhìn thấy cơ thể phụ nữ đã buồn nôn rồi, phương diện tinh thần đã bị thương không nhẹ."

"Anh Phong, người có gia cảnh không tốt giống như chúng ta, cho dù biết rõ cái nghề nghiệp này nguy hại đối với thân thể, chỉ sợ cũng không từ chối được đãi ngộ và phúc lợi phong phú kia, chỉ có thể nói đây đều là nghèo khó gây ra họa."

Nói đến đây, Mao Văn Tĩnh nói sang chuyện khác: "Được rồi, chuyện đều đã xảy ra, dù hối hận cũng không giải quyết được vấn đề, việc cấp bách là tìm một bác sĩ đáng tin, chậm rãi khôi phục lại thân thể!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận