Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 528: Tôi Có Án Cũ, Từng Ngồi Tù Bảy Năm (3)

Lý Giai Mỹ nghe vậy thì không khỏi bật cười, sau đó nói đùa:

"Ông chủ, anh khen tôi như thế, không sợ bị bà chủ nghe được rồi ban đêm không cho anh lên giường sao?"

Ông chủ giội thêm một môi canh xương hầm lên bát tiết heo, vui vẻ nói:

"Bà chủ còn đang ở nhà trẻ!"

Lý Giai Mỹ vừa quét mã trả tiền vừa cười nói:

"Nhìn dáng vẻ của ông chủ đây nghiêm túc đàng hoàng, không nghĩ tới còn biết nói đùa."

"Ông chủ, anh đúng thật là quá đáng mà!"

Một 'Cô gái' chiều cao và vòng eo đều một mét năm lớn tiếng hét lên:

"Tôi thường xuyên đến xem việc buôn bán của anh, nhưng mà anh xưa nay đều không nhớ được khẩu vị của tôi. Tôi đang rất là tức giận, không có một muôi canh nóng dỗ dành thì không xong đâu!"

Ông chủ yên lặng một lúc rồi nói: "Thêm một muôi canh mà thôi, không đến mức diễn như vậy chứ!"

"Ha ha..."

Chúng khách hàng cũng nhịn không được nở nụ cười.

Lý Giai Mỹ cũng cười sau đó bưng bát tiết heo đi đến bên cạnh rồi bắt đầu ăn.

...

7:10 tối.

Lúc Giang Phong đi tới cửa hàng tiết heo, ông chủ đang quét dọn vệ sinh, chuẩn bị đóng cửa.

Nhìn thấy Giang Phong đến cửa hàng, ông chủ dừng động tác trên tay lại: "Thật sự xin lỗi, tiết heo hôm nay đã bán hết, muốn ăn thì ngày mai lại đến."

Giang Phong mỉm cười nói:

"Chào ông chủ Hạ, tôi là Giang Phong của phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, mạo muội tới chơi là muốn giới thiệu một đối tượng cho ông chủ Hạ, không biết ông chủ Hạ gần đây có ý định kết hôn hay không?"

Hạ Đỉnh Thiên sửng sốt một chút, lập tức nói: "Thì ra là ông mai Giang, mời ngồi!"

Giang Phong nhìn hắn vội vàng tìm cái chén rót nước thì vội vàng ngăn hắn lại rồi nói: "Ông chủ Hạ, tôi không uống nước đâu, anh cứ ngồi đi, chúng ta nói chuyện giới thiệu đối tượng."

"Thật sự là đã sơ suất!"

"Ông chủ Hạ không cần phải khách sáo!"

Hai người khách sáo vài câu, mới tiến vào chủ đề.

"Ông chủ Hạ, trở lại chủ đề trước đó, anh gần đây có suy nghĩ kết hôn không?" Giang Phong hỏi.

Hạ Đỉnh Thiên nhớ tới vết nhơ cả đời không thể xóa bỏ của mình, thở dài nói:

"Đương nhiên có ý nghĩ kết hôn, nhưng tình huống của tôi có chút phức tạp, sợ rằng không có cô gái nào muốn gả cho tôi."

"Chỉ cần ông chủ Hạ có ý nghĩ kết hôn là được, những thứ khác cứ giao cho tôi."

Giang Phong nói xong, móc điện thoại ra, lấy ảnh chụp của Lý Giai Mỹ ra, cười đưa cho hắn rồi nói:

"Ông chủ Hạ, anh thấy cô gái này như thế nào?"

Hạ Đỉnh Thiên tiếp nhận điện thoại, nhìn về phía ảnh chụp trong màn hình, khi thấy rõ cô gái trong tấm ảnh, hắn kinh ngạc nói: "Lại là cô ấy?"

Cô gái trong tấm ảnh không phải là người nào khác, chính là cô gái vừa đến ăn tiết heo vào buổi chiều. Mặc dù hắn và mỹ nữ này chỉ có hai lần duyên phận, nhưng bởi vì mỹ nữ này là mỹ nữ có nhan sắc cao nhất mà hắn từng gặp, cho nên ấn tượng của hắn vô cùng sâu.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, ông mai Giang này lại muốn giới thiệu cho hắn một mỹ nữ xinh đẹp như vậy.

Giang Phong liền vội vàng hỏi: "Ông chủ Hạ, ông từng gặp cô ấy?"

Hạ Đỉnh Thiên gật đầu nói: "Nàng hôm qua và hôm nay từng đến ủng hộ việc buôn bán của tôi."

"Đây đúng thật là duyên phận!"

Giang Phong vỗ đùi, cảm khái:

"Ông chủ Hạ, không gạt anh, mỹ nữ này tới từ Quảng Đông, đến tìm tôi nhờ mai mối. Cô ấy tới thành phố này vào khuya ngày hôm trước, kết quả hôm qua và hôm nay đều đến ủng hộ việc buôn bán của anh. Đây không phải là duyên phận thì là cái gì?"

Hạ Đỉnh Thiên nghe vậy cũng cảm thấy hai người rất có duyên phận, chỉ là hắn biết rõ chuyện của mình. Cho dù là khi hắn còn trong sạch vào bảy năm trước, hắn đều chưa chắc đã xứng với vị mỹ nữ này.

Mà bây giờ, hắn từng ngồi tù bảy năm, có án cũ, muốn cưới một người phụ bình thường đã là chuyện không dễ dàng, loại mỹ nữ cấp bậc này càng không có khả năng để ý tới hắn.

Trên gương mặt Hạ Đỉnh Thiên đầy vẻ tiếc nuối, nói: "Ông mai Giang, cám ơn ý tốt của anh, đáng tiếc tôi và cô ấy đã chú định là hữu duyên vô phận, người ta sẽ không thể nào để ý đến tôi được."

Giang Phong cười nói: "Ông chủ Hạ, anh nói lời này còn hơi sớm. Anh với cô ấy mới chỉ gặp mặt hai lần mà thôi, làm sao anh biết được cô ấy không có khả năng để ý đến anh chứ? Phải biết tình cảm là thứ không nói đạo lý nhất, tất cả đều có thể."

Hạ Đỉnh Thiên cười khổ nói: "Ông mai Giang, không gạt anh, tôi có án cũ, từng ngồi tù bảy năm. Tôi mới ra tù vào hơn hai tháng trước, người như tôi ngay cả đi làm công người ta cũng không muốn, chứ đừng nói đến là hôn nhân. Cô ấy xinh đẹp như vậy, dáng người lại đẹp, tùy tiện đều có thể tìm được một người đàn ông có điều kiện tốt, sao có thể để ý đến người đã từng phạm tội như tôi được chứ?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận