Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 801: Ma Lực Của Tình Yêu (2)

Chờ sau khi đếm xong số tiền trong hồng bao, ba người Vương gia đều cảm nhận được thành ý của Trần gia.

Hồng bao của Vương phụ và Vương mẫu đều là 888 tệ, mà hồng bao của nữ nhân vật chính Vương Tú Mỹ thì là 1688 tệ, cộng lại hơn ba ngàn bốn trăm tệ. Đây có thể coi như là một khoản tiền lớn.

Dù sao, đây chỉ là lần thứ nhất gặp mặt mà thôi, cho dù chuyện có thành công hay không thì hồng bao này đều sẽ không trả về. Cũng chỉ có trường hợp nhà trai vô cùng hài lòng với nhà gái cộng với điều kiện của nhà trai khá giả thì mới có thể đưa ra hồng bao lớn như thế.

Vương mẫu cảm khái: "Tất cả đều do tính cách không cầu tiến của Trần Văn Thịnh kia, nếu không lấy gia cảnh của Trần gia đã có thể tùy ý lựa chọn đối tượng tại hương trấn thậm chí là huyện thành."

Vương phụ cũng đồng ý với lời này, tổng thu nhập một tháng của Trần phụ Trần mẫu ít nhất cũng lên tới năm-sáu mươi ngàn tệ, một năm ít nhất cũng là 600 ngàn tệ. Thu nhập này có thể xem như là cao tại hương trấn thậm chí là huyện thành rồi.

Một nhà ba người cảm khái một phen, sau đó liền ngồi xe điện về nhà.

...

Trên một chiếc xe khác, Giang mẫu cười hỏi: "Văn Thịnh, cô giáo Vương này chắc là phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ của cháu đúng không?"

Hai mắt Trần Văn Thịnh sáng lên, nói: "Hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của cháu, cháu nằm mơ đều muốn cưới được một người vợ như vậy."

Giang mẫu nói: "Lúc cháu và cô giáo Vương ra ngoài dạo phố, cha mẹ cháu đã ngã bài với cha mẹ của cô giáo Vương. Ý của cha mẹ cô giáo Vương là, chỉ cần hai người các cháu hòa hợp, bọn họ cũng không có ý kiến gì."

Vương phụ Vương mẫu không có phản đối, khiến cho Trần Văn Thịnh mừng rỡ, nói: "Lúc cháu và cô giáo Vương ra ngoài dạo phố, cháu thật ra đã thổ lộ với cô ấy."

Trần mẫu hỏi: "Cô giáo Vương có thái độ gì? Không trực tiếp từ chối con đó chứ?"

Trần Văn Thịnh lắc đầu nói: "Cô ấy không trực tiếp từ chối, nhưng cũng không đồng ý."

Trần mẫu vội vàng hỏi: "Vậy cô giáo Vương đã nói với con thế nào?"

Trần Văn Thịnh nói với vẻ mặt tràn đầy sự khổ não: "Cô ấy vô cùng không hài lòng về con trước kia, nhưng thấy nhân duyên này là được Giang đại sư phối cho nên sẽ cho con một cơ hội. Cô ấy bảo con đến huyện thành rèn luyện ba tháng cùng với cô ấy, chủ yếu là muốn nhìn một chút xem con có thể thay đổi tính tình lười biếng hay không."

"Cô giáo Vương làm rất đúng, với dáng vẻ trước đó của con thì có cô gái nào thèm để ý chứ?"

Trần mẫu nhắc nhở: "Dù sao mẹ cũng nói trước, đây là lần đầu ba mẹ sắp xếp xem mắt cho con, cũng là một lần cuối cùng, có thể cưới được cô giáo Vương về làm vợ hay không thì phải xem chính con rồi."

Trần phụ cũng tỏ thái độ: "Chuyện mà người làm cha mẹ có thể làm đều đã làm, mua nhà mua xe cho con, sính lễ gì đó cũng do cha mẹ chuẩn bị. Cha mẹ cung cấp cho con điều kiện tốt như thế, nhưng chính con lại không có chí cầu tiến, không lấy được vợ cũng không thể trách cha mẹ."

Giang mẫu nghe vậy cũng nói một câu: "Cô giáo Vương chắc là đối tượng thích hợp nhất mà đời này cháu có thể gặp được. Nếu như bỏ lỡ, cháu lại muốn tìm một đối tượng mang đến cảm giác như thế căn bản là chuyện không thể nào, cho nên mặc kệ là trả giá lớn cỡ nào, cháu cũng nên bắt lấy, nếu không tương lai cháu nhất định sẽ hối hận."

Trần Văn Thịnh cắn răng nói: "Con sẽ theo cô ấy cố gắng rèn luyện thật tốt, mẹ cũng phải ủng hộ con về chuyện kinh tế. Trong ba tháng này, con ngoại trừ rèn luyện cùng cô ấy ra thì còn phải mời cô ấy ăn cơm xem phim gì đó, đều cần dùng tiền."

Trần mẫu liếc mắt nhìn hắn, nói: "Cưới vợ là chuyện lớn, mẹ nhất định sẽ ủng hộ con về kinh tế. Nhưng mà nhìn lại những chuyện hỗn trướng mà con đã từng làm ra trong quá khứ, số tiền này không thể rơi vào tay của con được. Sau đó mẹ sẽ chuyển tiền cho cô giáo Vương, tất cả chi phí tiêu xài của con ở huyện thành đều sẽ do cô giáo Vương phụ trách."

Trần Văn Thịnh nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm, vội vàng phản đối: "Mẹ, người chính là mẹ ruột của con đó, người tin tưởng đối tượng xem mắt mới gặp mặt một lần lại không tin tưởng con trai ruột của người?"

Trần mẫu liếc hắn một cái, ghét bỏ nói: "Con đúng là con ruột của mẹ, nhưng con thử nói một chút xem, con có chỗ nào đáng để mẹ tin tưởng? Con trước kia lừa mẹ bao nhiêu lần trong lòng còn không rõ sao?"

Trần Văn Thịnh ho khan vài tiếng, cười cười nói: "Mẹ, trước kia không phải là do con không hiểu chuyện hay sao, nhưng bây giờ thì khác, con đã quyết định hối cải, làm người một lần nữa."

Trần phụ đang lái xe nghe vậy thì nói: "Con bây giờ dù có thề thốt thế nào thì cha và mẹ con cũng sẽ không tin tưởng, chờ lúc nào con thông qua khảo nghiệm của cô giáo Vương rồi nói sau!"

Trần mẫu cũng phụ họa: "Đúng đấy, muốn nhận được sự tín nhiệm của cha mẹ một lần nữa thì con trước hết phải thông qua cửa ải kia của cô giáo Vương rồi lại nói."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận