Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 558: Trên Trời Không Mây Không Mưa, Trên Mặt Đất Không Mai Mối Không Thành Hôn (2)

Dương Khởi Nga nói: "Không khoa trương như vậy chứ? Tỉnh Loan của cháu không phải mỹ thực gì đều có sao? Nếu như sau này cháu có thể ăn cay, cá om bia không phải muốn ăn lúc nào thì có thể ăn lúc đó sao?"

Liễu phụ nghe vậy cười nói: "Tiểu Nga, cháu không biết rồi, cá om bia này có chỗ đặc biệt, nếu như chuyển từ Dương Sóc qua chỗ khác thì sẽ mất đi hương vị vốn có. Bởi vậy, muốn thưởng thức được cá om bia thuần vị nhất thì chỉ có thể ăn ở nơi này mà thôi. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho ông cố của cháu nhớ mãi không quên cá om bia."

"Thần kỳ như vậy?" Dương Khởi Nga nghĩ một hồi, cắn răng nói: "Vậy cháu sẽ thử một miếng xem xem."

Liễu Vân Tình nhìn nàng, nói: "Con có được không đó?"

Liễu mẫu nói: "Con cứ yên tâm đi, que cay kia còn cay hơn cả cá om bia này, không phải nó cũng ăn được đó sao."

Liễu Vân Tình ngẫm lại thấy cũng đúng, bây giờ trẻ nhỏ nói không ăn cay, đó là bởi vì đồ ăn không đủ hấp dẫn nàng. Nếu như đổi thành mấy thứ đồ ăn vặt như que cay, dù có cay hơn bình thường thì bọn trẻ vẫn có thể vừa hít hà vừa ăn.

Thế là, nàng liền gắp cho con gái một miếng thịt cá.

Dương Khởi Nga cẩn thận nếm thử một chút, đúng là có chút cay, nhưng hương vị rất tốt, nàng lập tức ăn hết miếng cá này. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng nhóc đã bị món ăn này chinh phục.

Ăn cơm xong, Liễu Vân Tình nói với con gái:

"Chúng ta đã chơi ở thành phố C hơn một tuần lễ, đều đã ngắm qua những phong cảnh đặc sắc, con có muốn đến tỉnh thành tỉnh Quế chơi đùa hay không?"

Dương Khởi Nga hỏi: "Tỉnh thành tỉnh Quế có chỗ gì vui không?"

Liễu Vân Tình nói: "Nơi đó có đường phố ăn vặt nổi tiếng cả nước, có núi Thanh Tú, có vườn bách thú, có công viên rừng rậm, có bảo tàng dân tộc… Dù sao thì mẹ với ông ngoại con cũng chưa từng đến đó, nếu như con muốn thì chúng ta có thể đi xem một chút."

Dương Khởi Nga gật đầu nói: "Vậy thì đi thôi, cách nơi này có xa không?"

Liễu Vân Tình nói: "Từ nơi này đi qua đó không đến bốn trăm cây số, ngồi tàu cao tốc mất khoảng hai giờ!"

"Vậy thì lên đường thôi!"

"Được, xuất phát!"



Tỉnh Lũng.

Kim Thành.

Hôn lễ của Lôi Hải và Lê Thiên Nhu được cử hành trong một ngôi biệt thự nào đó, chỉ bày mấy bàn mà thôi, vô cùng khiêm tốn.

Không thể không khiêm tốn được, hiện tại quốc gia nghiêm cấm phô trương lãng phí, nghiêm cấm lãnh đạo cán bộ lợi dụng mấy chuyện như cưới, tang sự, mừng thọ người thân, sinh nhật con cái, tiệc nhập ngũ, khánh thành nhà mới, thay đổi công tác… để nhận hối lộ.

Vì thế, quốc gia và địa phương đưa đưa ra không ít chính sách nhằm vào.

Chẳng hạn như hôn lễ của Lôi Hải lần này, cha hắn - Lôi Minh đã phải báo cáo từ sớm, còn phải lập hồ sơ và đợi xét duyệt từ bộ phận giám sát, hơn nữa số lượng bàn mở tiệc chiêu đãi khách không được vượt quá 100 người (10 bàn).

Nếu như hai bên kết hôn cùng tổ chức tiệc cưới một lúc, mở tiệc chiêu đãi khách không được vượt quá 180 người (18 bàn). Lượng người trong tiệc cưới nằm trong sự khống chế nghiêm ngặt của hồ sơ đã lập trước đó, ngoài ra còn không được tổ chức trong thời gian dài hoặc là "Chia thành tốp nhỏ " để tổ chức.

Chính là bởi vì quốc gia và địa phương rất chú ý đến phương diện này, cho nên mấy năm gần đây hai giới quân nhân - chính trị đều vô cùng khiêm tốn. Ví dụ như giáo sư Bạch và huấn luyện viên Kiều kết hôn, đều là người hai nhà tập hợp một chỗ ăn bữa cơm là xong.

Trong buổi hôn lễ khiêm tốn này, ngoại trừ thân thích trực hệ của hai nhà Lôi - Lê, phần còn lại chính là bạn tốt của Lôi gia trong quân đội và đám bạn thân của Lê Thiên Nhu.

Mặc dù thân phận địa vị của những người khách này đều không đơn giản, nhưng người được toàn trường chú ý nhất ngoại trừ hai nhân vật chính của hôn lễ đó chính là Giang Phong.



Ngày kế tiếp.

Lê Thiên Nhu đưa quà tạ môi cho Giang Phong, nguyên một tầng của cửa hàng gần nhà ga tỉnh Quế, diện tích hơn bốn trăm mét vuông, đúng lúc có thể dùng để mở rộng văn phòng môi giới hôn nhân.

"Chị Thiên Nhu, lễ này của chị có chút nặng!"

"Lễ này thì có cái gì mà nặng, đừng cho là tôi không biết, Uông tổng còn tặng cho cậu một căn biệt thự hơn 30 triệu. Tôi không so được với Uông tổng, hi vọng Giang đại sư không ghét bỏ."

Giang Phong khách sáo vài câu, sau đó mới nhận lấy tạ môi lễ này.

Sau đó, hắn lại mang theo Hoàng Linh Vi bay đến thành phố Hàng Châu, tham gia hôn lễ của Trình Quốc An và Lăng công chúa.



Khác với hôn lễ khiêm tốn của Lôi Hải và Lê Thiên Nhu, hôn lễ của Trình Quốc An và Lăng công chúa cực kì khoa trương, trực tiếp bao toàn bộ khách sạn năm sao nào đó, số bàn mời khách vượt qua ba trăm bàn.

Trong đó, hơn một nửa khách mời là nhân viên quan trọng của tập đoàn nước khoáng XX, 30% khách mời khác là đồng bạn hợp tác kinh doanh với nhà họ Lăng, phần còn chính là người thân và bạn bè của hai nhà Trình Lăng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận