Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 863: Đây Chính Là Tình Yêu (3)

Huyện Bách Lương.

Trần Văn Thịnh đang cùng Vương Tú Mỹ đi dạo phố.

Hai người từ lúc ra mắt quen biết nhau đến nay, đã có thời gian hơn hai tháng, hơn hai tháng này đã trải qua cuộc sống mà trước kia Trần Văn Thịnh có mơ cũng không thấy được.

Không phải trôi qua một cách tốt đẹp hơn mà là trôi qua một cách tệ hơn, mỗi một ngày đều giống như là đang dày vò.

Trước kia anh ta đã từng trải qua cuộc sống của 'Trần đại thiếu' như thế nào?

Không nói đến cơm dâng tận miệng, áo đến tận tay, nhưng mỗi ngày đều ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, không lo việc ăn uống, việc gì cũng đều không cần làm, trừ khi trong túi không có gì tiền, thì thời gian trôi qua có thể nói là anh ta tiêu xài rất phung phí.

Nhưng bây giờ, trời đông giá rét, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã phải dậy rửa mặt, sau đó đi gặp mặt đối tượng ra mắt Vương Tú Mỹ này, bắt đầu rèn luyện chạy bộ.

Rèn luyện xong, tắm rửa, ăn bữa sáng, tiếp đến lại phải đi làm.

Đi làm tiền lương thấp không nói, nhưng mà mấu chốt là thật vất vả để có được tiền lương, mà anh ta còn phải nộp lại toàn bộ cho cô giáo Vương, trong túi không còn sót một đồng xu nào.

Theo như tính tình trước kia của anh ta, thì cha mẹ anh ta đều mơ ước anh ta nộp một đồng xu, nhưng còn cô giáo Vương người ta chỉ cần liếc anh ta một cái là anh ta liền hùng hục đem tiền đưa trước, có thể nói là một sự cam tâm tình nguyện.

Trần Văn Thịnh cũng không biết rốt cuộc anh ta đã trúng phải bùa gì!

Cuộc sống trong hơn hai tháng nay, trừ mấy ngày lễ tết ra, anh ta đã phải trải qua rất khổ sở, nhưng anh ta lại thích thú, chính anh ta cũng hoài nghi chính mình có phải đang có vấn đề gì không.

Trần Văn Thịnh nhìn thoáng qua bên phía Vương Tú Mỹ, anh ta biết rõ tất cả cũng là vì cô ấy.

Nhìn thấy đôi tay nhỏ đong đưa của cô ấy, Trần Văn Thịnh đánh liều lấy hết dũng khí lợi dụng đúng cơ hội đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô ấy.

Mềm mại, dễ chịu.

Đây chính là cảm giác của Trần Văn Thịnh lúc này.

Đôi tay Vương Tú Mỹ vùng vẫy một hồi, không thể thoát được, sau đó cô ấy quay đầu lại liếc anh ta một cái, sau đó thì vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đi về phía trước.

Điều này cũng gần như ngầm thừa nhận cho anh ta nắm tay, Trần Văn Thịnh hưng phấn đến nỗi tim như muốn nhảy ra ngoài.

Đã hơn hai tháng, anh ta cuối cùng cũng thành công bước ra khỏi bước đầu tiên của vạn lý trường chinh.



Tỉnh Tương Tỉnh.

Biệt thự nhà họ Kha.

Kha Xương Quần cùng Đồng Lệ Sa ăn món do bảo mẫu làm.

Bởi vì tối hôm qua cảm thấy thoải mái, nên sắc mặt Đồng Lệ Sa vẫn rất tốt.

Chờ đến khi ăn được chút đỉnh rồi thì Kha Xương Quần mới mở miệng nói: “Một hồi gọi điện thoại mời Tử Duyệt đến nhà làm khách nha, người mà con trai em đã thích thì chắc chắn sẽ trở thành con dâu của em, vậy thì mau cải thiện quan hệ để tránh sau này trở thành mẹ chồng nàng dâu ở chung một nhà lại không hay.”

Đồng Lệ Sa bất mãn nói: “Hôm qua cố ý tránh né người ta, hôm nay lại mời người ta sang làm khách? Sao em có thể làm chuyện không đâu này chứ, dù sao thì em cũng không tán thành cho nó trở thành con dâu đâu.”

Kha Xương Quần nói: “Con trai mình lớn rồi, việc cưới vợ là chuyện của bản thân nó, em không tán thành cũng đâu chia rẽ được tụi nó, vậy chẳng khác nào là người ác đâu?”

Đồng Lệ Sa nhíu mày, ngầm cảm thấy thái độ chồng mình hôm nay có chút kỳ quái, nhưng mà bà cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ nói là: “Trước mắt để qua mấy ngày rồi nói sau!”

Kha Xương Quần gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.



Thành phố Đại Dung.

Tại một phòng tập luyện vũ đạo nào đó.

Thang Bảo Nghi đang cho các học sinh lên lớp, đây là phong tập vũ đạo mà người nhà đã giúp đỡ để mở sau khi cô tốt nghiệp đại học, cô giáo dạy múa ba-lê.

Dạy liên tiếp hai lớp thì mới kết thúc nhiệm vụ dạy học hôm nay.

Chờ đến sau khi các học sinh đều rời đi, đã là 9 giờ 15 phút tối, Thang Bảo Nghi dọn dẹp sơ phòng tập vũ đạo rồi khoác áo lên mình và đi Scooter trở về nhà.

Cô ấy cũng sống cùng với cha mẹ, khi về đến nhà, cha cô đang ở phòng sách soạn bài, mẹ cô thì ở phòng khách vừa xem ti vi vừa cắn hạt dưa.

"Mẹ."

"Trở về rồi à!"

"Vâng, con đi tắm trước."

"Đi đi!"

Thang Bảo Nghi trở về phòng cất kỹ túi xách, cầm áo ngủ đi vào phòng vệ sinh.

Nửa tiếng sau, một Thang Bảo Nghi nhẹ nhàng khoan khoái mặc đồ ngủ đi tới bên cạnh mẹ mình và ngồi xuống.

Thang mẫu vừa nhanh chóng cắn lấy hạt dưa, vừa nói: "Lúc nãy bà của con gọi điện thoại cho mẹ, hỏi mẹ là con có bạn trai hay chưa."

Thang Bảo Nghi hỏi: “Sao bà nội đột nhiên lại hỏi chuyện này vậy ạ?”

Thang mẫu nói: "Theo như ý bà nội nói thì có người bạn hỏi bà về tình hình của con, hẳn là muốn giới thiệu cho con một đối tượng!”

Thang Bảo Nghi cười nói: “Con đâu cần ai giới thiệu đối tượng đâu chứ?”

Thang mẫu nhìn xem dáng vẻ con gái xinh đẹp, nói: “Mẹ biết rõ xưa nay bên cạnh con có không ít người theo đuổi, nhưng mà nghe thử người khác giới thiệu cũng không tồi, thêm một người theo đuổi là thêm một lựa chọn, trải qua việc so sánh tài năng của họ rồi chọn ra một đối tượng hài lòng nhất.”

Thang Bảo Nghi im lặng nói: "Mẹ à, chuyện này còn phụ thuộc vào duyên phận, mà tính cách có hợp hay không là điều vô cùng quan trọng, không phải cứ xem ai có điều kiện tốt thì lại chọn làm đối tượng.”

Thang mẫu trầm giọng nói: “Tình cảm là thứ có thể vun đắp, tính cách là thứ có thể tập luyện, nhưng có những thứ sinh ra không có thì cả đời cũng chẳng thể có, con hiểu không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận