Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 392: Trong Chuyện Suy Tính Nhân Duyên Này, Tôi Quả Thực Không Phục Một Ai

Thứ sáu ngày 14 tháng 4 năm 2023.

Ông Lăng ăn sáng xong liền trở về công ty.

Theo lý thuyết, người ở độ tuổi này đã sớm nên về hưu bảo dưỡng sức khỏe rồi, nhưng đồng chí Mã, so với ông Lăng còn trẻ hơn gần hai mươi tuổi mà cũng đã về hưu được mấy năm rồi.

Ngược lại, ông Lăng giờ cũng đã gần tám mươi lại vẫn cứ đúng mười giờ hàng ngày là đi làm việc, mấy chục năm vẫn luôn như vậy, việc ngày nào thì làm xong trong ngày đó, chưa từng để vấn đề chưa xử lý qua đêm.

Đây mới là người cuồng công việc danh xứng với thực.

Người quen biết ông Lăng đều rõ ông có một câu như Thiện Kinh thường treo bên miệng: “Nếu như không cho tôi làm việc, có lẽ chẳng mấy chốc tôi sẽ chết.”

Ông Lăng không chỉ cuồng công việc, mà còn là một kẻ độc tài.

Các phóng viên thương nghiệp thường hình dung ông là “bá vương”, bởi vì ông sùng bái chủ tịch, áp dụng tư tưởng chiến lược quân sự và quan niệm trị người vào phong cách lãnh đạo của mình. Một xí nghiệp khổng lồ có hơn 150 văn phòng chi nhánh, 3 vạn nhân viên, lại chỉ có một chủ tịch và một giám đốc, hơn nữa còn chỉ do một mình ông đảm nhiệm.

Công ty không có phó tổng, giám đốc phía dưới lại trực tiếp là “Cán bộ trung tầng”, nhìn khắp thế giới có lẽ cũng chỉ có duy nhất nhà này là không có công ty chi nhánh.

Trong nội bộ thậm chí còn lưu truyền câu chuyện thế này, ở công ty, muốn mua cái chổi cũng cần phải có ông Lăng đích thân ký tên.

Chỉ sau khi hơn bảy mươi tuổi, ông Lão mới để con gái đảm nhiệm chức phó chủ tịch kiêm giám đốc công ty, đợi con gái sẵn sàng tiếp nhận công ty, quyền lực cũng dần đưa vào tay con gái.

Sau khi ông Lăng đến công ty, đang lúc chuẩn bị xử lý công việc hôm nay, điện thoại lại kêu lên.

Lấy điện thoại ra xem, thấy hiển thị tên người gọi đến là ông mối Giang đại sư, ông Lăng không nhịn được mừng rỡ.

Nếu như hiện tại có cái gì khiến cho ông Lăng quan tâm đến hơn cả công việc, thì đó chính là chuyện chung thân đại sự của con gái, Giang đại sư gọi điện tới lúc này, không phải là có tin tốt rồi đấy chứ?

Trong lòng chờ mong, ông Lăng ấn nhận điện thoại.

“Giang đại sư, buổi sáng tốt lành!” Điện thoại vừa kết nối, ông Lăng liền chào hỏi một câu.

“Buổi sáng tốt lành, bác Lăng, gọi điện thoại cho bác vào thời gian này không biết có làm phiền bác không?” Giang Phong hỏi.

Ông Lăng vội vàng nói: “Không phiền, Giang đại sư có chuyện gì sao?”

Giang Phong cười, nói: “Bác Lăng, là như này, cháu đã giúp Lăng công chúa tìm được một đối tượng rất phù hợp, bây giờ cháu đang ở Hàng thị, nếu như được, hay là buổi trưa chúng ta hẹn ở một nơi nào đó, gọi cả Lăng công chúa để cùng bàn bạc luôn?”

Ông Lăng nghe vậy thì hơi bất ngờ, hỏi: “Giang đại sư đến Hàng thị khi nào vậy? Sao không nói với tôi một tiếng, tôi cho xe đi đón cậu.”

“Không cần làm phiền bác vậy đâu, cháu lái xe tới đây.”

“Vậy được, để tôi sắp xếp, chúng ta đến quán cơm xx gần nhà ga đi, tôi mời Giang đại sư một bữa.”

“Vâng, vậy cháu không quấy rầy bác Lăng làm việc nữa, giữa trưa chúng ta gặp sau.”

“Ừ, giữa trưa gặp.”

Sau khi cúp điện thoại, ông Lăng cả người đều tràn đầy sức sống, lập tức gọi điện thoại cho con gái.

Điện thoại vừa kết nối, ông Lăng đã nói thẳng: “Lỵ Lỵ, Giang đại sư vừa gọi điện thoại cho cha nói đã tới Hàng thị, giữa trưa muốn cùng chúng ta tới quán cơm xx ăn.”

Lăng công chúa hỏi: “Cha, sao Giang đại sư lại đột nhiên đến Hàng thị vậy?”

Lăng lão cười nsoi: “Giang đại sư nói đã giúp con tìm được đối tượng phù hợp, cho nên hẹn chúng ta gặp mặt nói chuyện.”

Lăng công chúa hơi kinh ngạc: “Không phải chứ? Nhanh như vậy đã tìm được đối tượng thích hợp với con rồi sao?”

Ông Lão tiếp lời: “Tất nhiên, người đã đến Hàng thị, vậy chắc chắn không phải là giả rồi, cũng không biết cậu ta tìm loại đối tượng gì cho con nữa.”

“Vâng, con biết rồi, trước cứ làm việc đã, đến giữa trưa sẽ biết ngay thôi!”

“Ừ, nhớ hẹn đấy!”

“Vâng ạ.”

...

Giữa trưa.

Tại quán cơm đã mở được mấy chục năm ở gần nhà ga cũ tại Hàng thị, Giang Phong đã thấy hai cha con Lăng gia.

Quả nhiên là giống như lời truyền thông nói, hai cha con không quá chú trọng vẻ ngoài.

Trên người ông Lăng mặc đồng phục của tập đoàn, dưới chân chỉ đi đôi giày vải mười mấy đồng, nếu như là người không biết nhìn thấy trang phục này, thì căn bản sẽ không thể tưởng tượng nổi ông già trước mắt mình là người có tài sản hơn trăm triệu.

Toàn thân từ trên xuống dưới cũng chỉ có chiếc đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay là tương đối thu hút sự chú ý, đây cũng là quà con gái tặng cho ông.

Đối với cái này, Giang Phong cũng hiểu được, dù sao người trước mắt này cũng là ông Lăng, chính là người sinh ra ở thế kỷ trước, thời kỳ binh hoang mã loạn, mà người sinh ra vào thời đại đó, mười người thì có chín người là chịu nhiều đau khổ, biết kiếm tiền bây giờ không dễ, bởi vậy phần lớn đều sống tương đối giản dị, mộc mạc.

Còn Lăng công chúa, vẻ ngoài thì dường như có chú trọng hơn cha mình một chút, có điều cũng không phải kiểu chói lòa, cũng chỉ giống như tầng lớp tri thức bình thường, mặc một bộ váy công sở màu đen, tóc cũng không phải kiểu thời thượng gì, chỉ tùy ý buộc đuôi ngựa thấp.

Toàn thân từ trên xuống dưới chỉ đeo ba thứ trang sức, một đôi khuyên tai, một cái đồng hồ, và một túi xách.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận